Bài viết số 6 lớp 6 đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình (ông, bà, cha, mẹ..) 8 mẫu bài viết số 6 lớp 6 đề 1

Bài viết số 6 lớp 6 đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình (ông, bà, cha, mẹ..)  8 mẫu bài viết số 6 lớp 6 đề 1

Bài viết số 6 lớp 6 đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và sắp gũi nhất với mình (ông, bà, cha, mẹ..) là tài liệu mà Download.vn muốn giới thiệu. Kỳ vọng với tài liệu này, những bạn học trò lớp 6 sẽ với thêm ý tưởng để hoàn thiện cho bài văn của mình. Mời những bạn tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.

Tả người ông thân yêu của em

Bài văn tả ông - Mẫu 1

Gia đình tôi gồm với ông, bà, cha mẹ và hai chị em. Nhưng người được gia đình kính trọng và yêu quý nhất vẫn là ông nội.

Ông nội tôi năm nay ngoài bảy mươi tuổi. Tuy vậy, dáng người ông trông thật khỏe mạnh. Chòm râu dài, trắng trông rất giống chòm râu của Chưng Hồ. Mỗi lần ông bê bé Bi trên tay, bé cứ thích vuốt chòm râu của ông hoài. Mái tóc ông đã bạc trắng, nước da ông ngăm đen, nhăn nheo. Gương mặt hiền từ với mẫu nhìn trìu mến trông ông thật phúc hậu. Mỗi lúc ông cười để lộ những chiếc răng trắng thưa thớt. Đôi tai ông dài và to như tai phật. Người ta thường nói: "Người nào với đôi tai phật thì sống rất thọ". Ko biết câu nói đó với đúng ko, nhưng tôi mong đúng tương tự.

Tuy tuổi cao, nhưng bước đi của ông vẫn nhanh nhẹn, tối tối ông đi ngủ sớm và dậy vào lúc năm giờ sáng để tập thể dục sinh dưỡng. Ông tôi rất thích trồng cây. Những loại cây ông trồng luôn nở hoa quanh năm. Cứ mỗi dịp xuân về, cây đâm chồi nảy lộc, hoa nở từng chùm đủ màu sắc sặc sỡ làm cho khu vườn trở nên đẹp đẽ. Lúc rảnh rỗi, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe, mỗi câu chuyện ông kể thường lôi cuốn chúng tôi vào những giấc mơ tuyệt đẹp.

Đối với láng giềng, ông đối xử rất tốt, lúc gia đình người nào với chuyện gì ông đều tới hỏi thăm và động viên ân cần, vì vậy mọi người trong khu thị trấn đều rất kính trọng ông.

Tuy dã già, nhưng ông rất thương con quý cháu, linh hoạt và hòa thuận với mọi người. Tôi mong ước rằng ông luôn khỏe mạnh để sống lâu và tôi sẽ cố học giỏi để ông vui lòng.

Bài văn tả ông - Mẫu 2

Điều tuyệt vời nhất với em mỗi kì nghỉ hè là được về quê thăm ông ngoại. Năm nào cũng vậy, bố mẹ đều cho em về quê thăm ông dịp nghỉ hè. Một tháng thừa hưởng trọn vẹn tình yêu thương và sự quan tâm, chăm sóc chu đáo của ông là một món quà với ý nghĩa rất to với em. Ko với gì ngạc nhiên lúc ông là người em yêu quý và kính trọng nhất trong gia đình.

Ông ngoại em năm nay đã 83 tuổi rồi. Những nếp nhăn trên mặt cứ ngày một nhiều nhưng chúng không thể giảm đi sự hiền dịu trong nụ cười của ông. Ông em rụng sắp hết răng rồi nhưng vẫn còn rất mê ăn trầu nên đi đâu ông cũng mang theo mình chiếc cối gỗ giã trầu. Em rất thích mùi thơm từ mùi gỗ quyện lẫn với mùi trầu cay. Thứ mùi vị đặc trưng đó đã đi vào giấc ngủ của em từ rất lâu rồi, giờ nó thân thuộc với em lắm. Ở mẫu tuổi này rồi, tóc ông em cũng bạc hết. Trông mẫu dáng đi chầm chập của ông cạnh chiếc gậy tre và mái tóc bạc, em nghĩ ngay tới ông Bụt hiền từ trong những câu chuyện cổ tích. Tuổi cao sức yếu nhưng mắt ông em vẫn còn tinh tường lắm. Ông với thể đọc báo mỗi sáng mà ko cần kính. Ông bảo em rằng, đôi mắt là thứ quý giá của con người, nó là cửa sổ tâm hồn, đừng là hỏng nó. Mỗi lần em học bài hay ngồi trước màn hình máy tính, ông đều dặn dò em nhớ để mắt được ngơi nghỉ. Tới giờ, những bạn của em biết bao đứa bị cận, đó vậy mà mắt em vẫn rất tốt.

Ông em với nuôi một em chim chích chòe nhỏ, em gọi nó là Ki. Nó hót rất hay. Mỗi lúc ông đi đâu về, nó nhảy nhót, hót loạn cả lên, trông mà đáng yêu. Em cũng rất thích chó, ông em với một con chó ta rất khôn, tên nó là Vện. Vẫn cứ lẽo đẽo theo ông em cả ngày, lúc ở bàn uống nước, lúc lại mon men theo ông ra vườn. Con Vện như là vệ sĩ cho ông em vậy. Ông em với một vườn cây hoa quả sau nhà rất xanh tốt. Chị Lan của em rất thích ăn na, ông em trồng rất nhiều na trong vườn xem với những bụi chuối tây. Chưng Thường nhật trêu rằng, “trẻ trồng na, già trồng chuối” ông em trồng cả na cả chuối thì ko phân biệt già hay trẻ! Ông em thường bảo rằng, ông già ko ăn được thì còn những con những cháu, cứ trông đấy để con để cháu ăn thì đi đâu mà thiệt. Mọi người trong xóm người nào cũng kính trọng ông, ko chỉ ông là người già mà bởi ông là người sống với chừng mực và kiểu mẫu. Người nào mà vứt rác bừa bãi, ông em nhắc nhở ngay.

Ông em là một người tuyệt vời như thế đấy. Em yêu ông vô cùng. Em rất ngóng chờ tới hè để được về thăm ông và khoe với ông thành tích học tập của mình. Ước sao ông sống khỏe mạnh mãi với cháu như ngày nay, ông ơi.

Tả người bà thân yêu của em

Bài văn tả bà - Mẫu 1

Trong gia đình của mình, có nhẽ người tôi yêu quý nhất là bà ngoại. Bởi bà là người đã yêu thương, chăm sóc tôi từ lúc con rất nhỏ.

Năm nay bà của tôi sắp bảy mươi nhưng vẫn còn sáng láng và rất yêu thương con cháu. Bà với một làn da nhăn nheo, mẫu mồm móm méo lúc nào cũng nhai trầu đỏ tươi, mái tóc bà đã bạc sắp hết. Chiếc lưng còng làm cho bà lúc nào cũng phải chống gậy lúc đi. Đôi bàn tay gầy, chai sạn bởi những năm tháng làm lụng vất vả lo cho con cho cháu.

Lúc còn nhỏ, tôi thích nhất là được nằm trong lòng bà, nghe bà hát ru. Bà còn kể cho tôi nghe vô số chuyện cổ tích với cô Tấm, nàng Tiên, ông Bụt. Cả những lúc khó khăn bom đạn, những lúc ba bữa mới được một bát cơm, cuộc sống cực khổ, khắc nghiệt cũng được bà tôi kể lại giúp tôi hiểu rõ hơn về cuộc thế cùng cực của nhân dân ta trong thời kỳ bom đạn. Bà tôi kể, vào thời bình bà cũng đi bán bánh đa nhưng vì nhiều lí do mà bà chuyển sang nghề bán hàng mã, và cho tới giờ bà vẫn bán. Nhưng tôi với được biết qua mẹ tôi, đó là bà tôi cũng nướng bánh đa rất ngon và giòn, ko bao giờ bị cháy cả.

Bà tôi rất hiền và nhân hậu. Bà luôn dành cho con cháu tình yêu thương. Lúc con cháu mắc sai trái, bà luôn với những lời khuyên đúng đắn đối với tôi. Mỗi lúc buồn phiền chuyện gì đó tôi hay kể với bà, được bà âu yếm và nói điều hay lẽ phải, mẫu đúng mẫu sai, tôi thấy thật thoải mái và yêu bà hơn.

Bà luôn là người tôi yêu quý, kính trọng và hàm ơn. Người đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, tất cả đều hiện lên trong kí ức của tôi. Ở bên bà tôi luôn với cảm giác rét mướt, được yên ủi chở che, một cảm giác thật an toàn. Tình yêu của bà dành cho con, cho cháu thật bát ngát. Tình cảm đó tôi ko thể nào đền đáp hết. Tuổi thơ tôi thật đẹp, trong câu chuyện đấy với bà, người đã góp phần quan yếu tạo nên một tôi của ngày nay.

Bà là người bà tảo tần, luôn thương yêu con cháu, bà luôn hết lòng vì những người xung quanh, bà của tôi được rất nhiều người yêu quý, với lần bà đã dẫn tôi đi chợ quê. Và tôi nhớ mãi những khoảnh khắc đó, hình ảnh đó sẽ làm tôi nhớ mãi về bà, bà là người mẹ, người bà luôn yêu thương tôi rất đỗi. Tôi sẽ ko bao giờ với thể quên được những xúc cảm và kỉ niệm với người bà của mình, bà là người trao cho tôi niềm tin để tôi với thể nỗ lực và học tập tốt mỗi ngày.

Tôi luôn nhớ mãi về những kỉ niệm bên người bà đáng kính. Từ tận đáy lòng tôi muốn gửi tới bà lời hàm ơn, lời yêu thương sâu sắc của mình.

Bài văn tả bà - Mẫu 2

Gia đình là điểm tựa của mỗi người. Bởi ở đó với những người luôn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ chúng ta. Đối với em, bà ngoại chính là một người tương tự.

Article post on: nongdanmo.com

Năm nay, bà ngoại của em sáu mươi tuổi. Trước đây, bà em là một thầy giáo tiểu học nhưng hiện tại bà đã về hưu. Bà của em với dáng người thanh mảnh. Khuôn mặt trái xoan đã in hằn dấu vết của thời kì. Mái tóc dài của bà giờ đã điểm những sợi tóc trắng. Nhưng với em, bà vẫn còn xinh đẹp lắm. Em thích nhất là nụ cười rạng rỡ của bà.

Bố mẹ thường xuyên phải đi công việc xa nhà. Một tay bà đã chăm sóc em từ miếng ăn tới giấc ngủ. Bà thường kể với lúc em ốm, quấy khóc làm cho mà mẹ em ko sao giỗ được. Chỉ tới lúc bà ngoại bế thì em mới chịu nín. Bà cũng là người luôn ở bên chứng kiến từng bước trưởng thành của em: lúc em tập đi, tập nói… Em vẫn nhớ những lúc được ngủ cùng bà, nghe bà kể chuyện. Giọng kể của bà thật quyến rũ. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể tới ngày nay em vẫn còn thuộc lòng.

Điều quý giá nhất chính là bà đã dạy cho em nhiều bài học có ích. Bà dạy em phải biết tôn trọng mọi người xung quanh. Bà còn dạy phải biết san sẻ với những người với hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Nhờ với bà mà em cũng tự giác hơn trong học tập. Sở hữu những lúc gặp phải một bài tập khó, em cũng nhờ tới sự trợ giúp của bà.

Bà ngoại của em là một người nữ giới tảo tần, lại hiền từ. Bà luôn bao dung cho những sai trái của con cháu. Lúc chúng em làm điều ko tốt, bà lại khuyên bảo thật nhẹ nhõm để với thể giúp chúng em hiểu được lỗi lầm, từ đó ngày một tốt hơn. Những bài học mà bà đã dạy, em vẫn còn lưu giữ để sống thật tốt.

Em rất yêu quý bà ngoại của mình. Chính vì vậy, em luôn nỗ lực ngoan ngoãn, học giỏi để bà vui lòng. Em luôn mong bà với thể thật khỏe mạnh để ở bên em thật lâu.

Tả người bố thân yêu của em

Bài văn tả bố - Mẫu 1

Gia đình là nơi vô cùng quan yếu với mỗi con người. Chính vì vậy em rất yêu thương gia đình của mình. Nhưng có nhẽ, bố là người yêu thương và sắp gũi với em nhất.

Bố em năm nay đã bốn mươi tư tuổi. Bố là người lao động của một nhà máy trong thành thị trấn. Bố với thân hình cao to. Chiều cao của bố khoảng một mét bảy mươi lăm. Dáng người khá gầy, nhưng bố rất khỏe. Mọi công việc nặng nhọc trong nhà, bố đều làm giúp hai mẹ con. Bố với khuôn mặt trái xoan, làn da ngăm đen. Mái tóc đã điểm vài sợi tóc bạc. Vầng trán cao, đầy nét cương nghị. Đôi bàn tay to với nhiều vết chai sần do công việc vất vả hàng ngày.

Ko chỉ vậy, bố còn là người rất khéo tay. Mọi đồ đoàn trong nhà hầu hết là do bố tự tay làm từ chiếc bàn học, mẫu kệ sách tới mẫu nôi ngày nhỏ em nằm. Nhờ bàn tay của bố mà mọi đồ đoàn trong nhà đều rất đẹp đẽ. Tối tối thì bố lại dạy em học bài. tính bố em rất ân cần, chu đáo, lúc thì hiền lành nhưng cũng với lúc rất kiên quyết, nghiêm nghị.

Đối với em, bố là một người cha khá nghiêm khắc. Bố thường dạy em phải biết tự lập trong những công việc tư nhân. Mỗi lúc em phạm phải sai trái, bố lại nghiêm túc nhắc nhở để em sửa chữa. Nhưng bố cũng vô cùng tâm lý nữa. Vào những dịp đặc trưng, bố thường tìm quà tặng cho hai mẹ con em, hoặc tự tay xuống bếp nấu những món ăn mà em và mẹ thích. Thật sự, bố là một đầu bếp vô cùng tài năng.

Source: nongdanmo.com

Bố xứng đáng là “một trụ cột” vững chắc của gia đình. Mọi khó khăn trong cuộc sống của em, bố đều sẽ ở bên động viên, san sẻ. Từ tận đáy lòng, em muốn nói lời cảm ơn và yêu thương bố rất nhiều.

Bài văn tả bố - Mẫu 2

Gia đình em với bốn thành viên, đó là bố, mẹ, em và em gái. Nếu mẹ là một người phụ nữ hiền dịu và thương yêu con mẫu. Thì bố thì lại khá nghiêm khắc đối với hai chị em. Thế nhưng em vẫn yêu kính bố vô cùng.

Bố em năm nay đã bốn mươi lăm tuổi. Thân hình bố to, cao vạm vỡ. Một phần là bởi bố là quân nhân được rèn luyện trong môi trường quân ngũ nên rất khỏe và cường tráng. Làn da ngăm đen vì những buổi tập luyện trên thao trường hàng giờ đồng hồ. Em yêu nhất là đôi mắt bố. Dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt to, luôn ánh lên sự yêu thương và quan tâm tới mọi người. Quan sát ánh mắt đó em cảm nhận được cả một bầu trời yêu thương. Mỗi lúc mắc lỗi, ánh mắt đó lại ánh lên sự nghiêm nghị làm cho em phải tự nhìn nhận lại bản thân để rút kinh nghiệm và ko phạm phải sai trái nữa. Nhưng những lúc em vấp ngã, thất bại lúc đã nỗ lực hết sức thì bố cũng ko hề trách móc, ánh mắt lại toát lên sự bao dung, động viên và yên ủi để em vững bước. Trán của bố em cao vuông. Chính vầng trán đó đã bao đêm thao thức, suy tư để tìm ra những hướng khắc phục hay cho gia đình. Theo năm tháng thì mái tóc bố đã dần pha sương. Bão tố cuộc thế đã in hằn trên mái đầu với những mái tóc điểm bạc và những nếp nhăn trên khuôn mặt vuông chữ điền.

Hàng ngày, sau giờ làm việc ở cơ quan về, bố em còn thích chăm sóc cây cối. Nhờ với sự chăm sóc tận tình của bố, mà cây cối trong vườn đều xanh tốt. Bố còn rất hay thức tới khuya để làm thêm một số công việc tăng thu nhập cho gia đình. Em hiểu bố phải vất vả vì chúng em lắm. Nhưng bố chẳng quản khó khăn để cả gia đình với một cuộc sống tốt hơn. Bố thường nói với mẹ em rằng, dù cực khổ mấy cũng chịu được, miễn sao nhìn thấy chúng em ngoan ngoãn, siêng năng học hành là ba đã vui rồi. Hiện nay em đã hiểu được câu nói: “Công cha như núi Thái Sơn” với ý nghĩa như thế nào.

Những lúc rảnh rỗi, bố em thường đưa chúng em đi chạy bộ. Vừa đi, bố vừa kể chuyện hay giảng giải những điều thắc mắc của chúng em trong học tập, cuộc sống. Nhờ với những lời khuyên của bố mà hai chị em đã với thêm nhiều bài học hơn. Nếu như mẹ là người ân cần chu đáo tảo tần sớm hôm lo cho gia đình thì bố lại chính người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác mọi công việc to nhỏ trong nhà.

Đối với em bố là một người cha tuyệt vời. Em cảm thấy rất tự hào về bố của mình. Em kỳ vọng rằng bố sẽ luôn khỏe mạnh để với thể mãi là trụ cột vững chắc của gia đình em.

Tả người mẹ thân yêu

Bài văn tả mẹ - Mẫu 1

“Sinh con ra trong bao nhiêu nặng nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống”

Mỗi lần nghe lời bài hát em chỉ muốn chạy thật nhanh tới bên mẹ ôm chầm lấy mẹ, thơm lên má lên trán mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh ra và yêu thương em.

Via @: nongdanmo.com

Mẹ em năm nay đã ba mươi tuổi nhưng người nào cũng nói trông mẹ trẻ như ngoài hai mươi. Dáng người mẹ thon cao, làn da mẹ trắng nõn như da em bé. Mẹ với khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Vượt bậc trên khuôn mặt đó là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi lúc mẹ cười đôi mắt đó lại nhấp nhánh lạ thường. Người nào cũng bảo em với đôi mắt rất giống mẹ làm cho em rất tự hào. Mũi mẹ cao, thẳng, là mũi dọc dừa. Đôi môi mẹ ko sử dụng son bao giờ nhưng luôn với màu hồng tự nhiên rất tươi.

Mỗi lúc mẹ cười, hàm răng trắng nuột lộ ra trông rất đẹp. Mẹ thích để tóc ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung. Thường thì mẹ nội trợ ở nhà, mẹ mặc một bộ đồ ở nhà rất đơn thuần, tới lúc đi tiệc mẹ hay thích mặc những chiếc váy liền với màu trắng hoặc xanh. Mẹ bảo mẹ rất thích hai màu này nên quần áo của mẹ đa phần đều là màu tương tự. Mẹ em nấu bếp rất ngon, bố luôn nói là bố thích về nhà ăn hơn là ăn với khách ở bên ngoài vì đồ mà mẹ nấu còn ngon hơn ở nhà hàng.

Bữa sáng mẹ cũng dậy sớm để chuẩn bị cho cả nhà để cả nhà với một bữa dinh dưỡng nạp năng lượng cho ngày mới. Thỉnh thoảng, lúc rảnh rỗi, mẹ còn dạy em biết cách nấu bếp nhưng có nhẽ còn phải học nhiều em mới nấu được ngon như mẹ. Ở lớp em với cô giáo dạy bảo học hành, ở nhà, mẹ chính là cô giáo của em. Mẹ với một giọng nói dịu dàng truyền cảm, mỗi lúc mẹ dạy em đọc bài em đều cảm thấy rất thích thú vì mỗi bài đọc qua giọng đọc của mẹ đều trở nên hay về dễ hiểu lạ thường làm cho em bị cuốn vào bài giảng ngay ngay lập tức.

Đôi tay mẹ mũm mĩm, trắng ngần với những ngón tay búp măng. Đôi bàn tay đó đã ân cần chải tóc cho em mỗi ngày, cầm tay em dạy em tập viết, đôi bàn tay chăm em ốm, nấu cơm cho em ăn,…Em yêu lắm đôi bàn tay mẹ. Mẹ vì em đã hi sinh rất nhiều, thanh xuân của mẹ đã dồn hết cho em, tình yêu mẹ đã đặt hết lên em, biết điều đó, em biết rằng mình ko thể làm mẹ thất vọng.

Em rất yêu mẹ, trong trái tim em mẹ là tất cả, ko người nào với thể thay thế. Em tự hứa với lòng phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để mẹ vui lòng.

Bài văn tả mẹ - Mẫu 2

Ko hiểu sao mỗi lúc nhắc tới hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay tới mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào. Ngày nay tôi ít thấy với người nào đội nón lá ra đường.

Những bà những cô thường đội những chiếc nón kiểu đầy hoa văn và màu sắc, nhất là những cô gái trẻ thì càng ko muốn đội chiếc nón lá quê mùa này. Đó vậy mà ngày ngày mẹ tôi đều đội nó ra chợ, thậm chí cho tới cả ngày nay. Hồi nhỏ, tôi hay nghịch nón của mẹ và rất thích mẫu dây quai nón. Mẹ với tổng cùng 3 mẫu dây để thay đổi. Quai nón là do mẹ tự may lấy, những sợi dây mảnh với hoa văn rất đẹp.

Tôi ko biết phải khởi đầu tả mẹ từ đâu. Có nhẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi ko xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là ko với nét gì vượt bậc. Hiện nay mẹ tôi đã già nên khuôn mặt với nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật thột. Mẹ thay đổi nhiều quá! Ko phải thời kì đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã làm cho mẹ gầy mòn. Quan sát đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mỏi mệt đằng sau đôi mắt đó, và cảm nhận rằng mẹ với nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.

Tôi còn nhớ hồi lớp 5 với thi tập đọc. Sở hữu 4 đề và tôi bốc trúng đề “Đôi bàn tay của mẹ”. Tôi ko nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. “Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương”. Lúc tôi cầm tay mẹ, với cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, nhường như chỉ với da bọc xương. Và tay mẹ cũng ko hề rét mướt chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích lúc mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi ko mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.

Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng lúc đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một tẹo. Vậy mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người lý tưởng nhất.

Sở hữu một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới sắp và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chú tâm suốt 15 phút cho tới lúc mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo “Những em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ”. Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ với một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.

Lúc nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Sở hữu quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy người nào bị nứt chân sâu tương tự, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì vậy mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn sắp sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ lúc đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ với người gọi thì lúc nào mẹ cũng tíu tít chạy ra, với lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống ko được sung sướng. Có nhẽ là vậy nhỉ.

Ngay chỗ xương vai của mẹ với Hai mẫu hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, ko săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.

Mẹ tôi bị viêm xoang. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Hiện nay, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng ko ngày nào mẹ tôi ngơi nghỉ. Trong lúc tôi hễ bệnh một tẹo là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.

Tôi nhớ với một kỷ niệm rất trẻ con: anh tôi khóc. Trong suốt 23 năm sinh sống, đó là lần trước nhất và cũng là lần duy nhất anh tôi khóc. Tôi ko nhớ chuyện khởi đầu như thế nào, chỉ nhớ rằng anh tôi vừa khóc vừa nói “Sao mẹ lúc nào cũng bênh nó, nuông chiều nó? Thậm chí nó lớp 5 rồi mà rót nước mẹ cũng rót cho nó”. Lí do là vậy đó. Anh tôi ghen tị vì mẹ thương tôi hơn. Trẻ con người nào cũng muốn dành tình thương của mẹ nhỉ. Lúc nhỏ mẹ thương tôi nhất nhưng to lên mẹ lại thương chị cả nhất. Tôi hiểu mẹ ko hề thiên vị mà rất công bằng. Mẹ dành tình thương cho người nào cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ to rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn thuần vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Sở hữu những việc ko cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải ko nào?

Article post on: nongdanmo.com

Recommended For You

About the Author: Bảo