
Dàn ý và những bài văn mẫu kể lại câu chuyện về tính trung thực lớp 4 đã được Trung tâm gia sư WElearn tổng hợp lại bên dưới. Phụ huynh và những em học trò tham khảo nhé.
1. Dàn ý đề bài: Kể lại câu chuyện về tính trung thực
1.1. Mở bài
Dẫn dắt vào câu chuyện sẽ kể
- Nội dung chính
- Hoàn cảnh xảy ra câu chuyện
- Câu chuyện xảy ra lúc nào?
- Vì sao em biết được câu chuyện đó (tự mình chứng kiến hoặc được kể lại)
1.2. Thân bài
Kể chi tiết câu chuyện
- Mở đầu câu chuyện ra sao?
- Diễn biến như thế nào?
- Phần nào là quan yếu nhất của câu chuyện?
- Kết thúc của câu chuyện?
Bài học rút ra qua câu chuyện
- Sống trung thực
- Noi gương
1.3. Kết bài
- Nêu lên suy nghĩ của em về câu chuyện
- Xúc cảm lúc thấy những tấm gương đó
- Bài học về đức tính trung thực cho bản thân
2. Bài làm mẫu đề bài: Kể lại câu chuyện về tính trung thực
Dưới đây là những bài văn mẫu kể chuyện về tính trung thực. Phụ huynh và những bạn học trò tham khảo nhé.
2.1. Câu chuyện về tính trung thực thông qua chuyện cổ tích
Bài mẫu 1
Thuở xưa với một ông vua cao tuổi mà ko với con chiếc nên muốn tìm người nối ngôi. Vua ra lệnh phát cho mỗi người dân một thúng thóc về gieo và giao hứa: Người nào thu được nhiều thóc nhất sẽ được truyền ngôi và người nào ko với thóc sẽ bị trừng trị.
Ở làng nọ với chú bé tên là Chôm mồ côi cha mẹ. Cậu cũng đi nhận thóc về và cố chăm sóc mà ko một hạt thóc nào nảy mầm. Tới vụ thu hoạch, mọi người chở thóc về kinh đô thu nộp cho nhà vua. Chôm lo lắng, tới trước vua quỳ tâu:
– Tâu hoàng thượng! Con ko làm sao cho thóc của người nảy mầm được.
Mọi người sững sờ trước lời thú tội của Chôm, phen này sẽ bị phạt nặng nhưng nhà vua đã đỡ chú bé dậy, ôn tồn nói:
– Trước lúc phát thóc giống, ta đã cho luộc kĩ rồi. Lẽ nào chúng còn nảy mầm được sao? Những xe thóc đầy ắp kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta.
Rồi nhà vua dõng dạc tuyên bố:
– Trung thực là đức tính quý nhất của con người. Ta sẽ truyền ngôi cho chú bé trung thực và dũng cảm này.
Câu chuyện đã nói lên chân lý muôn thuở, trung thực là đức tính quý giá nhất của con người, ko với nó, con người mất đi một nửa trị giá. Trong câu chuyện, tất cả những người dân trong quốc gia đều thua cậu bé, bởi họ ko dám công bố sự thực, họ sợ vua sẽ trừng trị nên quên rằng sự thực mới là điều cần được tôn trọng hàng đầu. Với tất cả những người nào luôn trung thực, họ sẽ nhận được những phần thưởng xứng đáng như cậu bé trong câu chuyện trên.
Bài mẫu 2
Ngày xửa ngày xưa với một chưng thợ mộc tên là Gepetto. Chưng sống một mình vì chưng ko với gia đình. Sau những ngày làm việc vất vả, chưng rất thích làm những búp bê bé xinh bằng gỗ. Một đêm, với một bà tiên tới thưởng cho công việc nặng nề của chưng và biến một bức tượng gỗ nhỏ thành một chú bé thật. Gepetto vô cùng vui sướng đặt tên cho nó là Pinocchio và cho chú bé theo học ở ngôi trường tốt nhất của làng. Thương ôi! Pinocchio ko hề thích đi học và nó bị hai đứa trẻ lang thang nó gặp trên phố đi học thu hút. Chẳng bao lâu nó bị người làm nghề múa rối bắt và bị giam trong một chiếc lồng.
Pinocchio hối tiếc cuộc sống được đi học, nó cầu xin bà tiên tới cứu. Bà tiên xuất hiện yêu cầu nó kể lại toàn bộ sự thực, nhưng Pinocchio vẫn nói láo và cậu bé hoảng sợ nhận thấy mũi của nó cứ dần dần dài ra lúc nó vẫn tiếp tục nói láo. Sau đó, lúc bà tiện nghi hình phạt tương tự là quá đủ nên đã đưa chiếc mũi Pinocchio về hình dạng thường ngày, cứu nó ra khỏi lồng và cho nó biết rằng chưng Gepetto vì quá buồn phiền về sự mất tích của nó đã bỏ nhà ra đi.
Chưng Gepetto đã bị một con cá voi khổng lồ nuốt vào trong bụng. Pinocchio nhìn thấy những lỗi lầm nó đã gây ra và quyết định đi cứu chưng, nó lặn xuống biển. Nó chui vào bụng cá voi, ở đó nó gặp lại chưng Gepetto. Họ cùng đốt một ngọn lửa to trong bụng cá voi. Quá đớn đau, con cá voi đã phải thả tất cả ra và thế là hai người bạn của chúng ta được giải thoát.
Trở về nhà, chưng Gepetto lại bắt tay vào việc, còn Pinocchio từ đó tỏ ra là một đứa bé rất ngoan ngoãn.
Pinocchio là một cậu bé người gỗ, nếu như nói láo thì chiếc mũi sẽ bị dài ra. Câu chuyện được viết nhằm phê phán những đứa trẻ hư nói láo cha mẹ cũng như người to. Đồng thời cảnh báo hậu quả khôn lường nếu nói láo người khác, chúng ta sẽ bị trừng trị bởi những tật xấu đấy.
Bài mẫu 3
Xưa kia với hai người bạn chơi với nhau rất thân, hiềm vì một người thì giàu, còn một người nghèo. Người bạn giàu với chiếc tên là Đại Phú, còn người nghèo tên là Chí Quân.
Vợ chồng Đại Phú thấy bạn nghèo thì với ý muốn trợ giúp vốn liếng để làm ăn. Chí Quân lòng dạ ngay thẳng ngại rằng lấy tiền tài bạn đem về, rủi làm ăn thất bát thì lấy đâu mà trả cho bạn. Vì vậy nên từ chối việc trợ giúp của bạn.
Nhà Đại Phú chẳng vô số của quý, nhưng lại muốn với thêm của lạ nên hôm nọ lấy năm nén vàng đưa cho một người thợ bạc đặt làm con rùa vàng. Ngày kia, Chí Quân tới thăm bạn, Đại Phú liền đem con rùa vàng ra khoe. Chí Quân xem rồi để trong một chiếc đĩa, đoạn cùng bạn uống rượu tới say khướt nằm ngủ quên.
Lúc bấy giờ, con trai của Đại Phú đi học ở xa về, thấy con rùa vàng lấy đem đi chơi. Tới chừng Chí Quân ra về được một lát, Đại Phú mới sực nhớ tới con rùa vàng, hỏi vợ thì vợ nói ko với lấy đựng. Đại Phú lấy làm bối rối, không lẽ nghi cho người bạn tốt của mình ăn trộm con rùa vàng?
Ngày sau, Đại Phú tới nhà Chí Quân chơi, nhân tiếc con rùa vàng với hỏi bạn rằng:
– Này anh, hôm trước anh với lấy con rùa vàng của tôi đem về để cho chị coi ko?
Nghe vậy Chí Quân nghĩ thầm rằng: Có nhẽ bạn ta nghi ta ăn trộm con rùa vàng chăng? Nhưng không lẽ bảo là ko lấy thì chi cho khỏi phật lòng bạn mình, nên đành nhận là với lấy.
Đại Phú mới dạy bảo: – Thôi được, anh cứ giữ con rùa vàng mà chơi. Tôi xin biếu anh.
Đại Phú về rồi, vợ chồng Chí Quân lấy làm lo lắng, làm sao với con rùa vàng để trả cho bạn. Vợ chồng bàn nhau bán nhà bán cửa cho ông Phú và xin làm người phục dịch để với đủ tiền làm con rùa vàng trả cho bạn.
Ông Phú biết chuyện lấy làm động tâm, mới gọi người thợ bạc tới làm một con rùa vàng khác, trao cho vợ chồng Chí Quân đem về trả bạn và cũng ko nhận vợ chồng Chí Quân làm người phục dịch, mà chỉ cho ở nhờ.
Được ít lâu, người con trai của Đại Phú trở về nhà với đem theo con rùa vàng đã lấy độ trước, trả cho cha mẹ và nói: – Hôm nọ, con về nhà thình lình thấy con rùa vàng để trong đĩa nên con lấy đựng đây, nếu gặp phải kẻ gian thì mất luôn rồi. Vậy con xin trả lại.
Thấy vậy, vợ chồng Đại Phú vô cùng ngạc nhiên. Rùa vàng con mình lấy đem đi chơi, rùa vàng nào bạn đem trả? Mới nghĩ ra, có nhẽ người bạn nghèo sợ mình phiền trách nên làm con rùa khác để thế.
Bấy giờ Đại Phú mới đem con rùa vàng tới nhà Chí Quân để trả lại và xin lỗi bạn. Nhưng nhà đã bán rồi, vợ chồng bạn lại ở nhờ trong nhà ông Phú. Tức khắc Đại Phú tới gặp ông Phú trao trả con rùa và xin đưa vợ chồng bạn về. Ông Phú từ chối như vầy:
– Anh với mượn rùa của tôi đâu mà trả? Còn vợ chồng Chí Quân tôi với yêu cầu gì đâu mà lãnh về? Còn Chí Quân nhận mình mắc nợ ông Phú nên ko chịu về.
Câu chuyện trở thành rối rắm, cả ba mới đưa nhau tới cửa công để nhờ phân xử.
Lẽ tự nhiên quan trên ko biết xử làm sao đối với ba người ngay thật và tốt bụng.
Câu chuyện ko chỉ đề cao tính thực thà của con người, thà nhận phần xấu về mình còn hơn phải nói láo. Người bạn nghèo trong câu chuyện với thể thẳng thừng nói rằng mình ko lấy rùa vàng nhưng đã ko làm như thế. Trong cuộc sống, đối xử với nhau bằng tấm lòng thực tâm, bằng sự thấu hiểu thì thành tựu nhận được bao giờ cũng xứng đáng.
Bài mẫu 4
Mỗi tối trước lúc đi ngủ, em đều may mắn được bà kể cho nghe những câu chuyện hay. Nào là câu chuyện cổ tích, chuyện cuộc sống hàng ngày xung quanh em. Nhưng với một lần em ấn tượng nhất, đó là lúc bà kể chuyện về Những hạt thóc giống. Câu chuyện là một ví dụ tiêu biểu để kể về tính trung thực đáng quý.
Sở hữu một ông vua, đã cao tuổi nhưng lại ko với con để nhường ngôi. Vua mong muốn tìm một người đủ tài đức để trao lại ngôi vua của mình để thống trị quốc gia. Thế là ông Vua đã quyết định ủy quyền dân mỗi người một đấu thóc. Vua ra lệnh: “Người nào nộp được nhiều thóc nhất sẽ được truyền ngôi báu; người nào ko với thóc nộp sẽ bị trừng trị!”.
Thời kì thấm thoắt trôi, vụ mùa cũng tới, mọi người thi nhau chở thóc lúa về kinh thành, duy chỉ với một cậu bé tới tay ko. Cậu bé kính cẩn quỳ xuống trước mặt vua và tâu xin nhận tội vì thóc mà vua ban cậu gieo ko thành.
Mọi người chỉ trỏ bàn tán vì sao cậu bé lại ngu ngốc như thế. Chỉ với vua là cười và nói rằng: “Thóc phát ra đã bị luộc cả rồi, làm sao mà gieo thành mạ được. Những gánh thóc, xe thóc kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta!…”.
Cuối cùng, cậu bé đã được nhường lại ngôi vua nhờ lòng trung thực và sự gan dạ đáng quý của mình.
Qua câu chuyện về Những hạt thóc giống, em cảm thấy rất ngưỡng mộ sự trung thực của cậu bé. Cậu sẵn sàng dũng cảm nói ra sự thực, ko ngại nguy hiểm, ko ngại khó khăn. Cậu dám thừa nhận những lỗi lầm về mình. Bà còn nhắc nhở em rằng, cho tới cùng lòng trung thực sẽ thắng lợi.
2.2. Câu chuyện về tính trung thực thông qua cuộc sống hằng ngày
Bài mẫu 1
“5 giờ chiều, sau tiếng chuông tan sở vang lên, mọi người tíu tít ra về. Tối nay, tôi chưa với kế hoạch gì nên cứ thủng thẳng mà đi, chẳng vội gì. Tôi rất thích thả bộ một tẹo, ngắm thị trấn phường tấp nập người xuôi ngược. Nắng đã nhạt, gió vờn nhẹ trên lá cây, chỉ với con đường bận rộn. Tôi đang tơ tưởng thì chợt với một tiếng chào hàng đựng lên sát bên “Chú ơi, chú tậu giùm con đi chú”.
Trông sang, một bé gái chừng 10 – 12 tuổi, đầu đội một chiếc rá bên trong với Hai củ khoai luộc, mặt mũi lem nhem mồ hôi, giọng thảng thốt “Chú tậu giùm con với, ko về dượng con đánh chết”.
Tôi nhìn đứa bé, mắt nó đỏ hoe, tội nghiệp thật. “Bao nhiêu cháu?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Năm nghìn chú ạ, chú tậu giùm con nha chú” – cả giọng nói, cả ánh mắt của nó như lóe lên niềm kỳ vọng. Tôi cầm Hai củ khoai rồi đưa cho nó tờ 50 nghìn đồng và bảo “Chú cho con này, mau về đi”.
Con bé buồn bã nói “Con ko với tiền thối và cũng ko dám nhận tiền tài chú vì về nhà dượng con rà soát thấy thừa tiền ra lại cho là những ngày trước con đã giấu tiền đi sẽ đánh con đau lắm”.
“Thì con đựng riêng 45 nghìn đi” – tôi bày vẽ cho nó.
“Ko được đâu chú ạ, tính con trung thực, với thế nào nói thế đó, còn dượng con thì ko tin đâu” – con bé mở tròn đôi mắt nhìn tôi.
Tới lượt tôi bối rối, nước mắt chực trào ra, đưa cho nó 5 nghìn đồng rồi bước đi. Tôi cầu mong và tin rằng “Đứa bé này rồi sẽ với một thế cuộc hạnh phúc bởi lòng trung thực của nó”.
Bài học cuộc sống:
Chỉ là Một cô bé bán khoai nhưng tấm lòng trung thực, thực thà luôn với ý thức giữ gìn phẩm chất đạo đức đáng tự hào của mình. Thì tới cuối cùng, “Đứa bé này rồi sẽ với một thế cuộc hạnh phúc bởi lòng trung thực của nó” như cách mà người đàn ông tốt bụng trong câu chuyện đã nói.
Bài mẫu 2
Trong buổi chào cờ đầu tuần vừa qua, bạn Hoa của lớp 3B đã được tuyên dương trước toàn trường bởi đức tính trung thực của mình thể hiện qua hành động “nhặt được của rơi, trả người đánh mất” của bạn.
Theo như lời của thầy hiệu trưởng kể lại thì ngày thứ Năm của tuần trước, lớp 3B tan học sớm hơn những lớp khác. Và trên phố đi học về, bạn Hoa đã nhặt được một chiếc hộp mà thường được sử dụng để đựng đồ ở những tiệm vàng bạc, ban sơ bạn chỉ với ý định nhặt chiếc hộp để làm đồ chơi nhưng lúc nhặt lên bạn phát hiện ra trong đó với một chiếc dây chuyền. Vì lúc đó đã khá trưa nên bạn mang chiếc hộp đó về nhà và tới buổi chiều bố Hoa đèo Hoa ra cơ quan công an quận để nhờ những chú công an tìm giúp người đánh mất. Những chú đều khen Hoa thực thà và trung thực, tin tức nhanh chóng được thông tin và chỉ một ngày sau người đánh rơi chiếc hộp đó đã tìm tới cơ quan công an để nhận lại đồ của mình.
Người đánh rơi là một chưng đã khá nhiều tuổi, chiếc dây chuyền là món quà mà chưng tậu để dành tặng cho cô con gái sắp cưới của chưng nhưng chưng ko kỹ càng nên đã để rơi, tìm lại được chiếc dây chuyền chưng rất vui và xin những chú công an số điện thoại và liên hệ của gia đình bạn Hoa để cảm ơn, chưng tìm tới nhà và gửi Hoa một ít tiền để cảm ơn bạn nhưng bạn ko nhận ko phải vì số tiền mà chưng đưa ít mà bạn nói đây là việc cần phải làm của mỗi người.
Và cuối cùng chưng đã tìm tới tận trường của Hoa học thông tin cho thầy cô để khen thưởng Hoa về việc làm của mình. Trong buổi chào cờ, Hoa đã được thầy hiệu trưởng tặng giấy khen vì đức tính thực thà, trung thực của bạn đấy, thầy còn nhấn mạnh đây chính là một tấm gương sáng để những bạn học trò trong trường học tập và noi theo.
Việc làm của bạn thực sự là một việc làm rất ý nghĩa, thể hiện đức tính trung thực của tư nhân Hoa nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam nói chung. Chúng ta nên học tập sự thực thà đó để trở thành một học trò tiêu biểu làm đúng theo điều Chưng Hồ dạy thiếu niên nhi đồng “khiêm tốn, thực thà, dũng cảm”.
Bài mẫu 3
Chưng Hồ đã từng dạy những cháu nhi đồng “Khiêm tốn, thực thà, dũng cảm”. Cậu bé đánh giày bên hè thị trấn kia quả thực là cháu ngoan của Chưng. Bởi cậu đã rất thực thà.
Hôm nay, cậu lại xách đồ nghề của mình đi làm. Cậu bé chừng sáu, bảy tuổi, chắc sống ngay khu này. Trời lạnh, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo len đã sờn màu, mỏng rớt. Đôi chân đi đôi dép lê màu đen, ố vàng những vết đất. Chắc cơn mưa phùn tối qua làm đường trơn bẩn nên đôi chân cậu cũng vấy bẩn theo. Cậu bước vào một sảnh của quán cà phê. Tuần tự tới từng bàn và hỏi những vị khách ngồi đó với đánh giày ko. Một vài vị khách lắc đầu. Bước tới bàn ở góc, cậu bé bị vị khách quát to “Đi ra chỗ khác cho người ta làm việc”. Cậu cúi mặt bỏ đi. Rồi ngay sau đó, vị khách lại gọi cậu bé lại. Cởi đôi giày đen của mình cho cậu bé lau lau, chùi chùi.
Lúc vị khách đi ra bãi đỗ xe, cậu bé kia chạy nhanh theo và hình như gọi gì đó. Nhưng vị khách đã lên xe và phóng đi. Tới ngã tư đèn đỏ, vị khách đỗ xe giới hạn tới ngay bên vệ đường. Nhìn qua gương, anh thấy cậu bé đang chạy đuổi theo. Anh liền tấp xe lên vỉa hè. Cậu bé chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:
– Chú ơi! Chú trả tiền nhầm ạ.
Vị khách ngạc nhiên nhìn cậu.
– Chú đánh giày hết hai mươi nghìn đồng, chú đưa nhầm cháu thành năm trăm nghìn đồng rồi ạ. – Vừa nói, cậu bé vừa xòe tờ tiền ra đưa lại cho vị khách.
Vị khách mỉm cười, nhìn xung quanh và nói: “Cháu với thích ăn bánh ko?” Cậu nhìn vị khách với đôi mắt ngờ ngạc khó hiểu. Vị khách tiếp lời: “Chú sẽ tặng cháu một chiếc bánh thật ngon.”
Cậu bé cầm chiếc bánh mừng rỡ. Có nhẽ, đó là khuôn mặt hạnh phúc của một cậu bé nghèo khổ nhưng thực thà. Cậu lại tiếp tục đi quanh thị trấn để siêng năng làm mướn việc của mình.
Bài mẫu 4
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Chưng Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho người đánh mất.
Trưa thứ năm, trên phố đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm chậm, vừa đưa mắt tìm kiếm chủ sở hữu của nó..
Một lúc lâu sau, vẫn ko thấy người nào. Em đoán người đánh rơi chiếc túi đã đi xa hoặc ko biết là mình đánh rơi. Mà nếu biết, chắc giờ này họ đang loay hoay tìm trên những đoạn đường đã qua. Người đấy là người nào nhỉ? Một chưng cán bộ hay một chú người lao động, một anh lính? Trong chiếc túi đấy đựng những gì? Thế nào lại chẳng với tài liệu, giấy tờ hay tiền nong? Bao nghi vấn cứ dồn dập hiện lên trong óc em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người chạy xe máy hay xe đạp trên phố ko một người nào chú ý tới em đang ngờ ngạc với chiếc cặp trên vai và chiếc túi lạ trên tay.
Em nghĩ ngợi, phân vân mãi: Trả hay ko trả? Nếu mình ko trả, với người nào biết đâu mà trách? Sở hữu tiền, mình sẽ tậu truyện tranh này, tậu xống áo mới này và tậu những đồ chơi mà mình ước ao từ lâu. Tưởng tượng tới lúc đấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhõm hơn. Bỗng dưng, tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động như văng vọng đâu đây: “Những em hãy ghi nhớ Năm điều Chưng Hồ dạy, phấn đấu học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…”.
Ko! Ko nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ sở hữu chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết người nào là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho những chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ với một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
– Sở hữu chuyện chi đó cháu?
– Dạ thưa chú, cháu nhặt được chiếc túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
– Cháu ngoan lắm, ko tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này với những gì để còn ghi vào biên bản nhé!
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em ghi tên và liên hệ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường làm em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ.
Đó chính là chủ sở hữu của chiếc túi. Chưng cảm ơn em mãi và tặng em một trăm nghìn để tậu sách vở hoặc đồ chơi nhưng em nhẹ nhõm từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen thực tâm của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện đấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Tương tự, với dàn ý và bài văn mẫu đề bài kể lại câu chuyện về tính trung thực lớp 4, mong những bạn học trò học tốt môn tiếng Việt hơn. Chúc những bạn thành công!
- Dàn Ý Giải Thích Câu Tục Ngữ Thất Bại Là Mẹ Thành Công Chi Tiết Nhất
- Kể Lại Câu Chuyện Ba Lưỡi Rìu Lớp 4 Hay Nhất
- Dàn Ý Và Bài Văn Tả Cây Bút Mực Lớp 4 Hay Nhất