
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em, kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân là một trong những dạng đề thường gặp trong chương trình Ngữ văn lớp 8. Trong bài viết này Hoatieu xin san sớt một số bài văn mẫu kể về Một kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lựa giúp những bạn học trò mang thêm ý tưởng cũng như vốn từ vựng lúc làm bài.
- Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 đủ 4 đề
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ là chủ đề thường gặp trong chương trình văn học. Mang thể nói, mỗi chúng ta đều mang những kỉ niệm đẹp đẽ về tuổi thơ, về tình bạn, tình cảm gia đình. Để giúp những em học trò nắm được cách viết một bài văn kỉ niệm đáng nhớ, Hoatieu xin san sớt bài văn mẫu viết đoạn văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ lớp 8, kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 8... sẽ là những tài liệu tham khảo hữu ích giúp những em mang thêm ý tưởng làm bài.
Sau đây là nội dung chi tiết bài văn kể lại một kỉ niệm đáng nhớ lớp 8, mời những bạn cùng tham khảo.
Mời những bạn cùng tham gia group Bạn Đã Học Bài Chưa để cập nhật những tri thức mới hữu ích về học tập cùng với Hoatieu nhé.
1. Dàn ý Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân
1. Mở bài
Giới thiệu vào câu chuyện kỉ niệm với người thân bằng hình thức trực tiếp hoặc gián tiếp tùy vào năng lực của học trò.
(Trong cuộc sống, chúng ta sẽ mang những kỉ niệm, những khoảnh khắc ko thể nào quên, một trong số đó chính là kỉ niệm của em với người thân…).
2. Thân bài
a. Bối cảnh xảy ra kỉ niệm
Câu chuyện đó xảy ra ở đâu? Vào lúc nào? Ko gian và thời kì lúc đó ra sao?
Nêu xúc cảm của bản thân mình lúc đó và thái độ của người thân.
b. Kể diễn biến câu chuyện
Câu chuyện diễn ra như thế nào? Thái độ của mọi người lúc đó ra sao? Em đã mang những suy nghĩ và hành động gì?
Lưu ý: kể chuyện theo một trình tự nhất định (thường là trình tự thời kì) để tránh bỏ sót những chi tiết hoặc làm cho câu chuyện lủng củng, thiếu logic.
Câu chuyện mang kết quả như thế nào? Em rút ra được bài học gì sau câu chuyện.
c. Nêu cảm tưởng của em về kỉ niệm đó
Bản thân em cảm thấy như thế nào qua câu chuyện, kỉ niệm đó? Nó để lại bài học sâu sắc hay những niềm vui ko thể nào quên?
Qua câu chuyện, em rút ra được bài học gì? Tình cảm của em với người thân đó qua câu chuyện như thế nào?
Đưa ra lời khuyên của em dành cho những bạn đã và đang rơi vào câu chuyện, hoàn cảnh tương tự như của em.
3. Kết bài
Khái quát lại câu chuyện đồng thời nêu cảm tưởng của em về kỉ niệm với người thân đó.
2. Kể một kỉ niệm đáng nhớ lớp 8
Thời học trò là quãng thời kì đẹp nhất trong thế cuộc của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên đấy cũng sẽ ko bao giờ phai nhạt trong tâm tưởng chúng ta. Và với tôi, mà ko, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường trước hết sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày khai trường trước hết của những bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nâu ăn sang cho cả nhà. Nhìn mẹ bận rộn tương tự, tôi thầm tự nhủ mình phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ ko phải nhắc nhở. Đấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào ko lại muộn giờ mất!” Lúc đấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ mang rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị những chú đấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi tương tự. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai trường sớm lại chính là tôi. Mẹ cười hiền hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã”. Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học trò lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, ko còn nũng nịu, làm nũng bố mẹ như những em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải nỗ lực nghe cô giáo giảng bài, nỗ lực tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con mang hứa với bố ko?” Tôi nhi nhí đáp: “Dạ, mang ạ!” Tôi chào bô và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, những bạn, những anh những chị cũng đi khai trường như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, ko còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường mang cả một hô nước trong veo và vườn cây đủ những loài hoa. Tới chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp 1A. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp một bước vào lễ chào cờ trước hết, tôi thắc mắc ko hiểu trên cồ của những anh chị lớp to, người nào cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. về sau tôi được mẹ giảng giải, nếu tôi nỗ lực học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như những anh chị đấy. Sau lúc kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và dặn dò học trò nhiệm vụ niên học mới. Lúc cô đánh những tiếng trống trước hết, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Khi không, tôi trông thấy…mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hốt hoảng đào mắt khắp sân trường, vẫn ko thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy mang một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhõm “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà ko vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chị to tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, lúc nào học xong thì mẹ sẽ tới đón”. Tôi thơ ngây hỏi chị : “Chị ơi, thế lúc nào học xong hả chị? Em nghe chị láng giềng bào học 12 năm cơ, thế lúc nào em to em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em ko biết lớp 1A”. “Ko phải đâu em à, em học từ hiện nay tới buổi trưa, mẹ sẽ tới đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A, em nỗ lực học tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải vê lớp đây!” Nói rồi chị chạy đi, thoắt chiếc đã ko còn thấy chị đâu nữa. Mãi vê sau này tôi mới phát hiện ra, mình chưa hỏi tên, nhưng chiếc hình ảnh cao gây và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã đề lại ấn tượng ko bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ tới lúc đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới mang dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết trước hết. Ko gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, tấp nập là thế, giờ đã ko còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ ngon dỗ ngọt yêu thương…Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày trước hết đấy trôi qua, nhưng những xúc cảm sẽ ko bao giờ mờ phai, và với tôi, chiếc ngày đấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư ba tới tận ngày mai.
3. Kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với người bạn thân lớp 8
Tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Tuổi học trò đối với tôi còn là quãng thời kì quý giá nhất lúc nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất đối với tôi. Trong số đó, mang một kỉ niệm mà tôi luôn bổi hổi xúc động mỗi lúc nhớ lại – kỉ niệm sâu sắc với người bạn thân của tôi.
Phương Linh là bạn thân của tôi. Nhà Linh ở sắp nhà tôi, hai đứa chơi với nhau từ những ngày còn bi bô tập nói, sau này lại luôn học cùng lớp với nhau. Khác với dáng người thanh mảnh cao của tôi, Phương Linh là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi, nước da trắng hồng xinh xẻo. Mái tóc đen ngang vai mềm mại kết hợp với khuôn mặt bầu bĩnh làm Linh càng thêm phần đáng yêu. Đôi mắt Phương Linh tròn xoe, đen lay láy, đôi môi đỏ mọng chúm chím. Lúc cười lên sẽ để lộ ra má núm đồng tiền và hai chiếc răng khểnh trắng tinh trông rất mang duyên. Phương Linh xinh xẻo, linh hoạt và tốt bụng nên người nào cũng yêu quý, trái ngược hẳn với tính cách của tôi, trầm và nhút nhát.
Chính vì thế, những bạn trong lớp rất tò mò, vì sao hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau lại mang thể chơi thân với nhau tương tự? Phương Linh mang rất nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và hoạt bát của mình, còn tôi thì chủ yếu chỉ mang một vài người bạn. Điều này đã dẫn tới một câu chuyện mà tôi mãi mãi ko bao giờ quên.
Giữa niên học lớp 5, bỗng nhiên Phương Linh bảo với tôi vào giờ ra chơi:
- Tuần này, tan học cậu cứ về trước nhé, tớ mang việc phải ở lại trường.
- Tớ ở lại đợi cũng được, ko sao đâu. – Tôi trả lời ngay.
Nhưng Phương Linh vẫn kiên quyết:
- Cậu cứ về trước đi, chiều đi học tớ lại sang gọi. Cậu còn phải nấu cơm cho bé Ngọc nữa.
Ngọc là em gái của tôi, mẹ đi làm cả ngày tối mới về nên tôi lo cơm nước cho em gái lúc đấy đang học lớp 1. Nghĩ vậy tôi cũng ko ở lại đợi Phương Linh nữa. Tan học, tôi tạm biệt cậu đấy rồi đạp xe về nhà.
Nhưng chiều hôm đấy, tôi đợi mãi mà ko thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp tới Hai giờ kém 15 phút, tôi quyết định vòng ngược đường vào nhà gọi Linh. Nhìn thấy tôi vẫn dắt xe đứng ngoài cổng, mẹ Linh ngạc nhiên:
- Mang bạn tên Hà Anh sang nhà gọi Linh, chúng nó đi được nửa tiếng rồi con ạ.
Tôi bất thần, nhường như ko tin vào tai mình. Hà Anh là cô bạn luôn tỏ ra ghét tôi nhất lớp. Tôi buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe tới trường. Vừa dựng xe xong thì trống đánh vào lớp, tôi nỗ lực chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn cô giáo. Cô thấy tôi thở gấp, cũng mỉm cười nói ko sao, cho tôi vào lớp. Trước ánh mắt của những bạn khác, tôi chợt thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Phương Linh hôm đấy còn tự chuyển sang chỗ Hà Anh, nhìn tôi tới muộn, tỏ ra rất ngạc nhiên.
Cả buổi chiều hôm đấy, lòng tôi tràn đầy khó chịu, tôi ko hiểu vì sao Linh lại đối xử với mình như thế. Nghĩ lại lời nói của Hà Anh trước đây rằng “Đứa non gan lờ ngờ như cậu, trước sau gì Phương Linh cũng chán. Người đâu mà lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, nhìn thật khó chịu” tôi nhường như hiểu ra. Tan học, mặc kệ Phương Linh gọi với theo, tôi làm lơ đạp xe về nhà, thầm nghĩ sẽ ko chơi chung với cậu đấy nữa.
Tâm trạng ko vui, tới lúc mẹ nhắc tới sinh nhật của tôi sắp tới, tôi cũng ko buồn quan tâm. Tôi cứ tránh mặt Phương Linh nhiều lần, cô bạn hình như cũng ko quan tâm, mấy ngày liền, tôi đi học và về nhà một mình. Hà Anh nhìn thấy tôi cũng ko tỏ ra khó chịu như trước, thấy kì lạ nhưng nghĩ chắc là hiện nay thân với Linh nên ko thích nói này nói nọ nữa. Cứ tương tự cho tới hôm sinh nhật tôi, trưa thứ 7, tiết sinh hoạt kết thúc, tôi đựng sách vở, định đứng dậy đi về thì Hà Anh xuất hiện, giọng hiếm lúc thân thiện:
- Cậu ở lại một tẹo đi, bọn mình mang chiếc này.
Tôi chưa kịp trả lời thì hai mắt bị người nào đó che lại, cửa lớp đóng, cả lớp tối om. Vừa được thả che mắt ra thì tôi nghe thấy tiếng hát “Happy birthday...” của nhiều người, Phương Linh bưng một chiếc bánh kem, nến sáng lung linh tiến vào từ cửa lớp, xung quanh cả mười lăm bạn nữ lớp tôi đều ở đây. Người nào cũng vừa hát vừa mỉm cười chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi sửng sốt,vui sướng, mãi mà ko nói được lời nào.
Sau đó, Hà Anh giảng giải tôi mới biết, Phương Linh cố ý tập hợp con gái, muốn cùng tổ chức sinh nhật cho tôi nhưng Hà Anh vốn hiểu lầm tính cách tôi nên Linh phải giảng giải nhiều ngày. Những bạn đấy người nào cũng ngưỡng mộ tình cảm của Linh với tôi, hiểu rõ tôi vốn nhút nhát chứ ko phải giả tạo. Hôm đấy, người nào cũng tặng quà cho tôi, động viên tôi cứ thoải mái vui chơi cùng nhau, mang gì đâu mà rụt rè.
Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui nhất mà tôi trải qua, đồng thời cũng là kỉ niệm sâu sắc về Phương Linh, biết mình hiểu lầm, hai chúng tôi ôm nhau khóc nức nở. Từ đó, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó. Dù chúng tôi mang rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm đấy vẫn là kỉ niệm xúc động tôi ko thể nào quên.
4. Kể về kỉ niệm đáng nhớ với người bạn thân lớp 8 - mẫu 2
Tình bạn la một trong những điều quan yếu nhất đối với mỗi người song hành cùng chúng ta suốt chặng đường đời. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học trò bởi lúc đấy, chúng ta chỉ là những đứa trẻ thơ ngây, ko chút tạp niệm và ko mang bất cứ điều gì tác động tới tình bạn. Lúc đấy, chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà ko hề toan tính. Và em cũng mang rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn thân trong suốt những năm đi học của mình.
Linh và tôi chơi cùng với nhau từ lớp một. Tôi còn nhớ rõ ngày đấy tôi còn là một cô bé ngại ngùng núp sau lưng mẹ. Với tôi lúc này, ngôi trường mới là một nơi xa lạ và tôi sợ bản thân mình sẽ lạc lõng ở nơi đây. Tôi nắm chặt vạt áo mẹ ko rời. Có nhẽ cũng giống nhu tôi suy nghĩ, ngày trước hết đi học mấy cậu nhóc rất sợ sệt thế nên mang cô bé ko kìm ném được mà bật khóc òa sau lưng mẹ. Thế nhưng lúc này điều mà tôi bị thu hút lại được chuyển hướng sang cậu bạn đứng cạnh tôi. Cậu đấy ko hề rụt rè như những bạn khác mà trông rất tự tín phấn chấn nhìn quanh ngó nghiêng với khuôn mặt nóng vội mong chờ. Thấy tôi nhìn chằm chằm mình, cậu đấy quay sang cười với tôi và nói:
- Mình là Linh, cậu cũng học lớp này à, hay cậu ngồi cùng với mình đi.
Tôi giật thột ngạc nhiên. Lúc này ko hiểu sao tôi thấy cậu ta rất đáng ghét. Dòng bảnh mặt của cậu ta lúc này ko thích hợp tẹo nào. Giờ tôi hiểu ra có nhẽ lúc đấy là tôi ghen ghét với chiếc vẻ ngoài tự tín của cậu, cũng mang thể là do bản thân mình để câu ta thấy mình nhút nhát nên xấu hổ. Tôi ngoảnh mặt quay đi ko thèm trả lời cậu ta. Thế nhưng đúng là người tính ko bằng trời tính thế nào tôi và cậu ta lại ngồi cùng với nhau. Từ đấy oan gia ngõ hẹp, chúng tôi chí chóe nhau suốt ngày. Cậu ta thường chọc tôi tức điên lên, lấy tôi làm niềm vui cho cậu ta. Tôi ko học giỏi môn toán thế nên bài rà soát của tôi ko được cao như cậu đấy. Mỗi lần phát bài tôi đều giấu ko cho cậu ta biết điểm của tôi. Thế nhưng ko hiểu sao một lần tôi vô tình cậu đấy phát bài nên thấy. Tôi thấy cậu ta nhíu mày nhìn tôi, còn mắng tôi:
Cậu ngốc à, bài này mà cậu ko hiểu sao. Từ mai ko hiểu chỗ nào bảo tớ.
Thế là chẳng hiểu vì sao thây vì chí chóe nhau những chuyện vặt vãnh giờ đây là những mẩu hội thoại:
- Cậu làm bài này đi.
- Chỗ này chưa hiểu sao
- Đúng là ngốc hết chỗ nói.
Tôi cũng ko hiểu sao lúc đấy tôi lại ko thấy ghét cậu ta nữa. Thay vào đố dần dần chúng tôi chơi thân với nhau, thân tới tận hiện nay kể cũng lạ. Vẫn chí chóe nhau như lửa với nước vẫn luôn mồm nào là ko ưu nhau nhưng hễ mang chuyện gì lại bênh vực, trợ giúp nhau.
Những bạn ạ, tình bạn đẹp nhất là lúc mà chúng ta luôn mang xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời kì, con người sẽ dần to lên nhưng những kỉ niệm của chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận hiện nay. Thành ra cho nên chúng ta người nào cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để mang thể ko hối hận vì đã để thời kì trôi qua một cách nhanh chóng mà ko đọng lại được bất cứ một điều gì.
5. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích
Người ta vẫn bảo chó là loài vật trung thành và tình nghĩa nhất nên em rất yêu quý loài vật này. Năm đó, gia đình em mang nuôi một chú chó, em gọi nó với chiếc tên thân yêu là Mun. Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em lúc bà em vào đó thăm cậu mợ..
Mun mang bộ lông xù rất đẹp, thân mang mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt linh lợi, dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em ko phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn thân vậy.
Rồi thời kì đấy, vì bận bịu với đống bài tập và sức ép chuyện thi cử quá, nên em ko quan tâm nhiều tới nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà láng giềng chơi với lũ trẻ bên đấy.
Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau m mang nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà láng giềng. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu đấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi ko nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:
- Mai ơi, chiếc Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết mổ sắp chết đây này
Lúc này em mới kinh hồn chạy ra trong sợ hãi:
- Gì...gì ...vậy ba..Mun bị sao thế ạ?
Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bệ rạc máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có nhẽ nào lúc những tiếng kêu đấy khởi đầu đựng lên là lúc Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã làm Mun ra nông nỗi này hay sao. Lúc đấy em đã khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn tới thế sao?
Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào mồm. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời kì Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.
Câu chuyện đấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mun và em sẽ còn nhiều thời kì bên nhau hơn nữa.
6. Kể Một kỉ niệm đáng nhớ về ông
Vậy mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời kì ko thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những tháng ngày tươi đẹp lúc mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhõm và thư thái, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào mang phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.
Nhưng thôi, lúc nhắc về ông, ko nên nói tới những nỗi buồn, bởi nhắc tới ông là nhắc tới một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.
Thế cục ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to to nhưng ko gì mang thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, chiếc tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã ko còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng ko biết. Người ta nói:
“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm”
Vậy mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã ko còn cả cha lẫn mẹ. Thống khổ là thế, nhưng tới năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học trò xuất sắc của thành xã Huế. Hoạt động cách mệnh, bị giặc bắt, tra tấn man rợ, hành tội đánh đập tàn bạo để tới mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và vững chắc rằng nếu ông mang những trận đòn khốc liệt đấy thì tới hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, mang thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mệnh, ông được ra tù, thế nhưng ko được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch ko rõ ràng. Bất công tới như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho quốc gia và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay ko thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông ko chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào to lao của cháu, còn nhứ lúc cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao ko biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to to nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì to lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn lúc cháu học lớp bảy, lớp của cháu mang sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn ko sao quên được niềm sung sướng lúc chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày mang biết cuốn sách này của người nào viết ko? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trằm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông ko còn nữa, những niềm tự hào đấy vẫn sẽ theo cháu suốt thế cuộc.
Nhưng mang tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được mang ông kế bên, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa đấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật quyến rũ. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thư thái nhất. Ba mẹ mang thỉnh thoảng giận dữ la mắng, đánh đập lúc cháu hư. Những lúc đấy, cháu lại chạy tới với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, sắp ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.
Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đớn đau làm sao! Cháu ko còn chỗ dựa ý thức vững chắc nhất. Lấy người nào yên ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.
Ông ơi! Ở trên đấy ông mang nghe những lời cháu ko ông? Vững chắc ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!
7. Kể Một kỉ niệm đáng nhớ về bố
Trong đời sống ý thức rộng rãi và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to to của người cha được nhắc tới rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con mang cha như nhà mang nóc, Phụ tử tình thâm…
Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc to như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con chiếc… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con chiếc ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự dạy bảo dạy dỗ của người cha. Kế bên người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu mang khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con chiếc trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà mang phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho những con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ tới việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để những con học được những bài học thiết thực lúc bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!
Mang biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con chiếc. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, vần vật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… ko từ nan bất cứ chuyện gì, miễn sao lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học tới nơi tới chốn. Sắp nhà em mang một chưng người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, chưng rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Chưng vào thành xã đã hơn ba năm, kể từ lúc anh con trai to thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, chưng cười rất toại nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà chưng nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Chưng ráng làm kiếm ngày vài chục nghìn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng mang chi cho những con thì cho chúng chiếc chữ, chiếc nghề!
Em thấy ở chưng mang những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí thường ngày, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng rét mướt lạ thường. Mang thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và thu giãn ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.
Đức tính nổi trội của cha em là chuyên cần chịu thương chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời kì quan tâm săn sóc tới việc học hành của những con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn thiếu sót hay động viên, khen ngợi lúc những con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Mang lần cha bảo: – Đã là người thì phải mang ý chí, ko được ngại khó ngại khổ.
Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Mang việc gì ko vừa ý, cha tĩnh tâm phân tích chứ ko la lối, chửi bới. Thành ra nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ sắp, từ vợ con tới láng giềng láng giềng đều nể sợ. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con chiếc lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.
Chúng em yêu kính cha, nỗ lực chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, chở che suốt đời con… Ngày mai con lớn khôn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!
8. Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà
Nếu phải nói về quãng thời kì ở với bà, thì tôi sẽ nói đó là khoảng thời kì đầy những kỉ niệm, dù vui dù buồn thì những kí ức đó vẫn luôn theo tôi cho tới giờ. Tôi nhớ nhất lần đó, chiếc lần tôi ốm nặng, tôi nhớ rõ bà đã lo lắng cho tôi ra sao, chăm sóc tôi như thế nào và yêu thương tôi nhiều thật nhiều.
Ngày tôi còn nhỏ bố đi làm xa, mẹ lại luôn bận rộn, nên phần to thời kì tôi đều ở với bà. Bà luôn chăm sóc tôi từng li từng tí, bà hay nấu món thịt kho tàu mà tôi thích, bà thường mang về những trái cây mà tôi mong mỗi lúc đi chợ về. Tôi cũng luôn thích những câu chuyện cổ tích bà kể, về Thạch Sanh, về Sọ Dừa, về Tấm, cô gái quàng khăn đỏ..
Mỗi lần tôi cảm ốm dù là nhẹ thôi nhưng bà đã lo lắng lắm rồi vậy mà lần đó tôi đã bị ốm thật nặng. Hôm đó, một ngày hè oi bức, tôi vẫn nô đùa cùng đám trẻ con trong xóm. Tôi chẳng mảy may bận tâm trời đang nắng chang chang như thế nào, chiếc nóng như thiêu như đốt vậy mà chẳng tác động gì tới cuộc vui của chúng tôi. Sau một hồi chạy nhảy dưới nắng, cuối cùng tôi đã thấy tương đối chóng mặt. Nhưng tôi mặc kệ. Trẻ con mà, dù nóng dù mệt mà nghe mang tiếng đứa nào ý ới là lại chạy ra nhập cuộc vui ngay. Chiều hôm đó tôi về nhà, vì sợ bà mắng nên tôi chẳng dám nói mình đau đầu vì chơi dưới nắng. Tôi cứ thế đi tắm. Tôi ko biết được hậu quả của việc tôi làm lúc đó. Ăn cơm tối xong tôi khởi đầu thấy mệt hơn, đầu đau và quay như chong chóng, bụng tôi đau và tôi khởi đầu nôn mửa, người tôi nóng ran. Bà tôi thấy thế vội bảo bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện. Mọi người hoảng thực sự. Nhưng thật may mắn cho tôi, tôi được đi viện kịp thời, trước lúc tình trạng tệ thêm, nhưng tôi sẽ phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man, người trước hết tôi thấy là bà. Ko biết bà đã ngồi bên tôi bao lâu, tôi chỉ thấy bàn tay xương xương của bà đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi. Bà lo lắng hỏi han tôi rồi lại vỗ về tôi. Bà bảo rằng nhỡ như tôi mang làm sao bà chẳng biết làm như thế nào. Lần trước hết tôi thấy bà lo lắng tới như thế.
Những ngày tôi nằm viện bố mẹ cũng luôn bận rộn, chỉ luôn tranh thủ nghỉ trưa hoặc tối mới vào được với tôi nên cả ngày tôi đều ở với bà. Bà đút cho tôi ăn, bóp tay bóp chân vì sợ tôi nằm lâu mỏi người, bà còn kể cho tôi những câu chuyện cổ tích mà tôi thích. Lúc đó mỗi ngày tôi đều phải tiêm, ngày đó tôi còn nhỏ nên cũng chẳng nhớ rõ vì sao mình phải tiêm nhiều như thế. Mỗi lần đi tiêm về nhìn tôi đau bà lại xót xa, bà làm tôi vui bởi những câu chuyện nhỏ cho tôi quên đi chiếc đau. Đêm tới thỉnh thoảng tôi giật thột tỉnh giấc, mỗi lần đó bà lại choàng tỉnh vội hỏi tôi làm sao. Thấy tôi lắc đầu rồi nhẹ nhõm vào lại giấc ngủ bà mới yên tâm chợp mắt tiếp. Bà ở bên tôi, chăm sóc tôi giống như người mẹ thứ hai của tôi vậy.
Tới một hôm tôi mới thỏ thẻ cho bà biết về ngày hôm đó rằng tôi đã chơi ngoài trời nắng vì sợ bà mắng mà tôi ko nói. Bà nghe rồi lặng lặng hồi lâu, tôi thấy trong mắt bà như mang chút gì đó xót xa, bà từ tốn nói:
- Cháu ngốc ạ. Cháu đau ốm bà xót còn ko hết làm sao bà mắng cháu được!
- Tôi nghe xong ko hiểu sao thấy mắt cay cay, rồi tôi òa khóc, ôm chặt lấy bà. Bà nhẹ nhõm xoa đầu tôi, ôm tôi mà yên ủi. Lúc đó tôi cảm thấy vòng tay bà thật ấm.
Sau này mỗi lúc nhắc lại kỉ niệm lần đó, bà tôi lại đỏ hoe mắt, bà xót đứa cháu nhỏ mà bệnh nặng, bà xót xa lúc ngày nào cũng thấy tôi phải tiêm. Và tôi biết bà thương tôi thật nhiều.
9. Kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ lớp 8
Có nhẽ lúc còn nhỏ người nào cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “Con dù to vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả thế cuộc.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ ko còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ mang mái tóc đen dài tới ngang lưng và xoành xoạch được búi gọn ghẽ ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi lúc mang điều gì làm mẹ vui. Mẹ em ko cao lắm, tương đối gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn.
Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm… nhưng mẹ ko bao giờ kêu vất vả hay mỏi mệt. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời kì cho những con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính chăm chút ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc to hơn mới mang thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và nỗ lực làm thật tốt.
Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em tới trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để ko bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi lúc biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để hiện nay em mang thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.
Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó những lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì mang một bạn sắp nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng ko xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ tới đón thì thấy những lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi chưng bảo vệ mang thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường ko nhưng chưng bảo vệ bảo ko mang. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố mang đi đón em ko nhưng bố vẫn đang làm mà.
Khỏi phải nói, mẹ lo lắng tới như thế nào. Mẹ đi tìm khắp những con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều ko thấy. Chỉ tới lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mỏi mệt. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra chuyện gì nên vẫn ngồi lặng. Rồi mẹ đánh em, đây là lần trước hết mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.
Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này to hơn một tẹo mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã ko nghe lời của mẹ. Tới tận hiện nay em vẫn ko thể quên được lần bị mẹ đánh đấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.
Mời những bạn tham khảo thêm những thông tin hữu ích khác trong nhóm Lớp 8 thuộc chuyên mục Học tập của HoaTieu.vn.