
Mỗi người hẳn đều với một người thầy cô giáo mà bản thân cảm thấy yêu quý và kính trọng. Chính vì vậy, Download.vn sẽ giới thiệu Bài văn mẫu lớp 7: Cảm tưởng về người thầy, cô giáo yêu kính.
Tài liệu sẽ bao gồm dàn ý và 26 bài văn mẫu dành cho học trò lớp 7, rất hữu ích lúc làm bài văn biểu cảm. Mời tham khảo để với hoàn thiện bài viết của mình một cách nhanh chóng và đầy đủ hơn.
Dàn ý cảm tưởng về người thầy, cô giáo yêu kính
1. Mở bài
Dẫn dắt, giới thiệu về người thầy, cô giáo yêu kính.
2. Thân bài
a. Miêu tả đôi nét về thầy cô
- Vóc dáng, ngoại hình: xinh đẹp…
- Khuôn mặt: thanh tú, nghiêm nghị…
- Đặc điểm vượt trội: giọng nói, nụ cười…
b. Kỉ niệm và tình cảm dành cho thầy cô
- Yêu mến, tự hào…
- Kính trọng, cảm phục…
3. Kết bài
Khẳng định lại tình cảm dành cho thầy, cô giáo.
Cảm tưởng về người thầy, cô giáo yêu kính
Bài văn mẫu 1
Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để lúc tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, lúc tóc thầy bạc trắng, chúng ta đã lớn khôn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần.
Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, còn chúng ta là những khách đi đò. Nhưng mấy người nào qua sông còn nhớ người lái đò năm đó, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của thế cuộc, trong những bài học cuộc sống dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui với lúc to lao với lúc bình dị luôn với bóng vía người lái đò nhỏ bé thiêng liêng. Họ tạc vào núi sông những tên tuổi làm rạng danh non sông. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. thấp vì vậy mà với câu hát cứ mãi bổi hổi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.
Người cha, người mẹ với công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi của ta, đồng hành và sản xuất cho ta những kho tri thức quý báu để chinh phục những ngọn núi của thế cuộc. Tới trường, ta đâu chỉ được học những tri thức về văn hóa, xã hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người thầy giáo nhân dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Với người nào qua sông mà ko bao giờ phải nhờ đò, với người nào to lên mà ko qua những lời giảng của thầy cô. Những ngày đêm “giáo án gối đầu giường” đó luôn nung nấu và cũng chỉ canh cánh một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha nghĩa mẹ, với kỳ vọng của dân tộc. Họ tới và đi thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta vô điều kiện, họ chỉ đơn thuần là những người làm vườn, hặm hụi vun trồng, bón, xới để ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành.
Chúng ta là những người được dìu dắt, khuyên bảo yêu thương và nâng đỡ, hơn người nào hết chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân tộc để với thể phát triển vững bền, ko quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân mà quên đi những trị giá vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.
Thầy cô, thiêng liêng và ý nghĩa hơn cả hai tiếng đó, đó là tình yêu, là sự hàm ân và kính trọng. Đó là bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với mẫu tâm và mẫu tài của mình.
Bài văn mẫu 2
Từ nghìn đời nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành một trong những nét đẹp quý báu của dân tộc. Nó nhắc nhở hàng triệu triệu thế hệ học trò hãy khắc ghi tấm lòng cần mẫn và sự hi sinh của người người lái đò. Họ từng ngày, từng giờ miệt mài bên trang giáo án, thầm lặng cống hiến cho một phần thanh xuân của chúng ta, góp phần đưa chúng ta cập bến tương lai.
Thầy cô là những người cha, người mẹ, người bạn to mặc cả thế cuộc bằng hành trang quý báu của mình họ tận tụy say sưa truyền thụ tri thức cho chúng ta. Họ tới với nghề nhà giáo bằng một tấm lòng cao cả, một sự hi sinh và chẳng đòi hỏi gì nhiều ở đồng tiền lương ít ỏi. Điều họ cần và họ khát khao chỉ là nhìn thấy nụ cười và ánh mắt rực sáng của người học trò qua bài giảng, và từ đó những “mầm xanh” đó vững chãi vươn lên. Mỗi nghề với một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của nó, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, người thầy giáo nhân dân vẫn tỏa sáng lóng lánh. Bởi họ là những người sản xuất tri thức, là người định hướng và trao truyền vẻ đẹp của “chân - thiện - mỹ” để giúp thanh lọc và hướng thượng cho học trò. Học trò là những măng non tương lai, là nguồn lực nòng cột, nền tảng cơ bản và quan yếu nhất của xã hội, chính vì thế tập huấn ra một thế hệ học trò giỏi chính là vấn đề với tính quyết định, quan yếu tới sự phát triển của quốc gia. Nhờ đó, người thầy giáo với vai trò vô cùng quan yếu tới tương lai của quốc gia, tới tương lai của tư nhân học trò.
Ko phải người nào cũng với thể trở thành một người thầy giáo được kính trọng, yêu quý. Họ phải tới với nghề, với đời bằng tấm lòng và một tình yêu mãnh liệt trong khát vọng cống hiến và sự hi sinh quên mình. Họ chính là những người thầm lặng hi sinh, nhỏ từng giọt mồ hôi xuống trang giáo án cho chúng ta những giờ học hay và có ích. Nếu những trang sách là ô cửa thần kì giúp ta tiếp cận toàn cầu phong phú muôn vẻ ngoài kia thì người thầy người cô chính là người giúp ta mở cửa và soi sáng cho ta trong suốt hành trình kì diệu vất vả mà gian lao đó.
Chỉ tiếc rằng ngày nay nhiều học trò và phụ huynh học trò lại ko thật sự hiểu đúng tấm lòng của người thầy người cố, lắm lúc với những hành động phiếm nhã và bất lịch sự với thầy giáo, thỉnh thoảng họ bị ràng buộc và áp đặt bởi những thứ vật chất tầm thường với lương tri người thân giáo. Cũng với thể nhiều vụ việc liên quan tới cách hành xử của thầy giáo thiếu thận trọng và tinh tế trong cách xử lý với học trò, gây ra hậu quả nghiêm trọng, làm sứt mẻ tình cảm thầy trò. Do đó, để với được sự tôn trọng và khẳng định cả người thầy và học trò cần phải biết cách xử sự hợp lý, khéo léo.
Ko người nào là lý tưởng, ngay cả những người thầy giáo cũng vậy, nhưng tấm lòng của họ luôn sáng giữa bầu trời đêm, luôn rực rỡ như ánh mặt trời, họ là người bắc nhịp cầu cho ta tới với toàn cầu tươi đẹp này.
Bài văn mẫu 3
Lúc còn thơ dại, chắc người nào người nào cũng ngỡ rằng chỉ với cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Thời kì cứ trôi lặng lẽ và từ lúc được cắp sách tới trường thì em mới nhìn thấy được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.
Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời kì đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt tới rồi vụt đi, của cả sự ngỗ ngược. Chính thầy cô là những người thay đổi thế cuộc chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày tới lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và rét mướt của thầy cô. Ôi! Những lời nói thân yêu chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào lòng chúng em. Từ lúc chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang tri thức và thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho tới một sai phép nhỏ, một lần ko thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em tới đỉnh cao của tri thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ với những học trò đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học trò. Lúc một niên học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có nhẽ trong chuyến đò đó đã với biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống với rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng với vô vàn niềm vui và sự bất thần. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những trắc trở, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng tri thức trong niềm vui. Ko chỉ riêng của chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.
Thế cục của mỗi chúng ta cứng cáp sẽ ko thể phát triển, cứng cáp sẽ vô ích nếu như ko với sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra tương tự, là con người, người nào cũng với cha, với mẹ, với bạn bè, với người thân. Chúng ta được lợi công ơn sinh thành, được lợi sự nuôi dưỡng của cha mẹ để to lên từng ngày, được sự san sớt, viện trợ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta còn được lợi một thứ vô cùng to to, vô cùng quan yếu đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân yêu. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ trước hết. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập đọc, tập viết. Với người nào thử tưởng tượng tới hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học trò, soạn ra những bài học, những tri thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học trò của mình học tập tốt hơn. Với người nào tưởng tượng tới hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng mẫu nhìn trìu mến về phía học trò của mình.
Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm lúc chúng em lại gây ra những điều sai trái khiến cho thầy cô lại phải lo lắng, nhọc lòng. Lắm lúc chúng em ko trật tự nghe giảng, lắm lúc chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến cho thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng ko vì vậy mà phai nhạt, tình cảm đó cứ mỗi ngày một nhiều hơn, mặn mòi hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân yêu và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã với công sinh thành ra em, thì thầy cô là người đã với công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn tới quý thầy cô đã ko quản ngại nặng nhọc để dạy dỗ, khuyên bảo chúng em, để đưa chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để ngày mai sẽ trở thành một công dân với ích cho xã hội, cho quốc gia. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn quốc gia mỗi ngày với thêm nhiều sức khỏe, thành đạt hơn, thành công hơn để xoành xoạch là những toa tàu tiên phong, hướng dẫn đàn em của mình đưa quốc gia mỗi ngày một vinh quang đãng hơn:
"Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa.
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa"
Bài văn mẫu 4
Trong thế cuộc của mỗi con người, nếu như cha mẹ là hai đấng sinh thành với công nuôi dưỡng ta từ nhỏ tới to thì thầy cô cũng với công ko nhỏ. Thầy cô là những người dạy cho ta biết chữ, biết thế nào là lẽ phải trên đời, biết đối nhân xử thế. Đối với những học trò còn cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em.
Tục ngữ, ca dao Việt Nam ta với nhiều câu hay nói về thầy cô:
“Kính thầy mới được làm thầy”
Hay:
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Thật vậy, nếu ko với thầy cô chỉ dạy thì chúng em sẽ ko biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt chúng em đi trên con đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng em dần dần biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm văn, làm toán, biết được những tri thức phong phú vô tận của nhân loại. Thầy cô đã tạo điều kiện cho chúng em với được chìa khóa để mở cửa tri thức của cuộc sống. Thầy cô đã xây dựng ước mơ cho chúng em, đưa chúng em tới đỉnh cao của tri thức, của một tương lai tươi đẹp sau này. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học trò qua sông. Mỗi lúc niên học kết thúc là thầy cô đã đưa học trò đò cập bến. Hết chuyến đò này tới chuyến đò khác, thầy cô đã đưa biết bao nhiêu chuyến đò trong thế cuộc mình, biết bao thế hệ học trò đã được thầy cô dìu dắt. Công ơn của thầy cô thật là to to.
Con người ta chắc hẳn người nào cũng với một thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng thời kì đẹp nhất, thời kì hồn nhiên đáng yêu của lứa tuổi học trò: thơ ngây, mộng mơ, vô tư, nhút nhát và cả sự tinh nghịch, quậy phá, thậm chí vô lễ với thầy cô. Chính thầy cô là những người đã thay đổi tư cách cho chúng em, đã uốn nắn dạy bảo cho chúng em biết thế nào là sai, thế nào là đúng, hướng dẫn tận tình để chúng em trở thành những người công dân tốt vừa với đức, vừa với tài phục vụ cho xã hội, cho quốc gia ngày mai.
Hiện tại, em là học trò lớp bảy, em rất tự hào là học trò của trường THCS. Bình Mỹ vì em được học trong một ngôi trường với nhiều thầy cô dạy giỏi, với nhiều tâm huyết với học trò. Thầy cô rất buồn lúc chúng em học yếu, sai phép lỗi lầm và rất vui mừng lúc chúng em học ngày với tiến bộ, học giỏi, với đạo đức tốt. Em rất yêu mến những thầy cô đã dạy chúng em như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng nhất là cô chủ nhiệm của em là cô Nhi dạy Anh văn, người đã với nhiều tình cảm, cùng chia bùi sẻ ngọt, dìu dắt lớp em trong suốt thời kì qua. Sau này ra đời, em ko còn đi học nữa nhưng em vẫn nhớ mãi về mái trường, về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm thân yêu, về người cha, người mẹ thứ hai của em với tất cả lòng hàm ân trân trọng.
Thầy cô - hai tiếng thường ngày sao mà thiêng liêng quá. Chúng em mãi mãi nhớ ơn thầy cô: những người được mệnh danh là kĩ sư tâm hồn. Chúng em sẽ quyết tâm siêng năng học tập để ko khỏi phụ lòng thầy cô đã với công dạy bảo chúng em bao tháng ngày qua:
“Thầy cô như thể mẹ cha
Yêu kính, chăm sóc mới là trò ngoan”
Cảm tưởng về cô giáo yêu kính
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 1
Với thể khẳng định rằng, thầy giáo là nghề cao quý nhất trong những nghề. Thầy, cô giáo là những người với công ơn to to trong thế cuộc mỗi người. Và chắc hẳn, người nào cũng đều với một thầy giáo mà bản thân yêu quý nhất.
Cô Minh Thu là thầy giáo chủ nhiệm của lớp em. Năm nay cô mới chỉ ba mươi tuổi. Dáng người cô rất cân đối. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn ghẽ. Em ấn tượng nhất là mỗi lúc cô cười. Bởi lúc đó trông cô rất xinh đẹp. Nhưng em vẫn thích nhất là đôi mắt của cô. Mỗi lúc nhìn vào ánh mắt đó, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình.
Đối với em cô ko chỉ xinh đẹp, mà còn rất tận tâm. Cô là thầy giáo dạy môn Toán, nhưng cách dạy của cô lại ko hề khô khan. Trong những giờ dạy học, cô luôn tạo ra một bầu ko khí vui vẻ để chúng em với thể tiện dụng tiếp thu bài hơn. Chỉ cần với một bạn học trò ko hiểu là cô sẽ nhẫn nại giảng lại cho. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Cô ko chỉ là cô giáo mà còn giống như một người bạn vậy. Điều đó khiến cho cho cô thật đặc thù.
Dù tâm lí là vậy, nhưng cô Thu vẫn rất nghiêm khắc. Trong giờ học, cô luôn dành thời kì để truyền đạt cho học trò tri thức của những môn học một cách tốt nhất. Lúc với bạn ko chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở. Chúng em đã với rất nhiều kỉ niệm đẹp kế bên cô. Em cảm thấy rất yêu mến và kính trọng cô Thu.
Với người đã từng nói rằng: “Một gánh sách hay ko bằng một người thầy giỏi”, để khẳng định về tầm quan yếu của người thầy giáo. Và mỗi người cần biết trân trọng và yêu mến thầy cô giáo của mình.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 2
Cho tới giờ tôi vẫn ko thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô tương đối gầy, cao thanh mảnh. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô với khuôn mặt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với người nào. Và rồi cô tới bên tôi, yên ủi động viên tôi làm quen với những bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhõm. Và tôi đã với thể hòa đồng với những bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi với chuyện buồn, cô lại tới bên yên ủi tôi. Rồi với lúc tôi mắc lỗi, cô cũng ko mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhõm nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Với chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn quyết tâm học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.
Nhưng với một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một thiếu sót, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật đó. Cô rất buồn và tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã với lỗi rất to, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô ko phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học trò chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Hiện tại tôi đã to, ít nhất cũng đủ to để với thể hiểu được những công lao to to của cô đối với tôi. Tuy hiện tại tôi ko còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ ko bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong ký ức tuổi thơ của tôi.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 3
Người nào người nào trong thế cuộc học trò cũng với một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm niên học tiểu học, với nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến cho em yêu mến nhất chính là cô Mai.
Cô Mai là thầy giáo chủ nhiệm của em lúc học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Chiếc tên mới đẹp làm sao. Cô với vóc dáng tương đối mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn mẫu tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, với màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung lúc buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô với một vài mắt rất đẹp, vượt trội trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh nhanh kia là một mẫu mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi lúc cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phơi phới bay. Trong lớp em, người nào cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một tí thôi cũng được.
Cô Mai là một thầy giáo nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã sắp hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học trò và lúc nào cũng muốn viện trợ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó với khoảng chừng bảy bạn học ko tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho những bạn tới lúc nào những bạn tiến bộ hẳn và cô ko nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn quyết tâm tới trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Ko những vậy, cô còn quan tâm viện trợ những bạn nghèo, khó khăn. Chứng cứ là cô Mai đã tới tận nhà những bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ những bạn rất cảm động. Với lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền tới thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Những phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng to của cô đối với học trò. Mẹ em bảo rằng: “Cô Mai đúng là một thầy giáo giỏi, tận tâm với học trò. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.”. Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là thầy giáo giỏi, tận tâm lúc mà chúng em ko hiểu chỗ nào là cô sẵn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn lúc được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẻ, linh động và cô luôn dìu dắt những đồng nghiệp trẻ. kính trọng những thầy cô to tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn với hai trẻ thơ nên gia đình luôn vướng mắc nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để sắm quà thưởng cho những bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm với kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho những bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà tới giờ em vẫn còn giữ.
Hiện tại em đã trở thành một học trò lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ tới người thầy giáo dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Tới giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật với lỗi lúc ngày 20/11 ko về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là thầy giáo hết sức thương yêu học trò. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học trò yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 4
Có nhẽ trong thế cuộc mỗi con người đều với những thầy cô giáo mà đi suốt cả thế cuộc có nhẽ ta ko bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những học trò yêu quý của mình. Tôi cũng với một thầy giáo chủ nhiệm như thế.
Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dạy môn Ngữ Văn. Ngày trước hết lúc cô vào dạy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết trước hết để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học trước hết, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho tới nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến cho tôi như được bước vào một toàn cầu khác, một toàn cầu mà tôi với thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô ko hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có nhẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ lúc với cô thì nó ko còn đáng sợ tương tự nữa. Hiện tại, đó là giờ học mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu tuy nhiên thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học trò của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay tới mấy và có nhẽ đó cũng là kỳ vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có nhẽ điều làm tôi ko thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến cho tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ ký vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Ko thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nớt như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã ký và học theo nét đó rồi ký lại. Tuy ko được giống cho lắm nhưng tôi vẫn thẳng cánh ký bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như thường ngày và ko thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng người nào đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó ko phải là chữ ký của ba tôi. Tôi ko nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng ko một lời trách phạt. Cô nói sẽ ko để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đành gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã sắp tới tôi đang ko biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô tới với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông tin điểm, tôi đã thực sự rất bất thần và ko tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu ko nói quá thì cô chính là người mang tới cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô ko phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất sắp gũi, giản dị như chính những đứa học trò mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho cho những đứa học trò nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô tới kì lạ. Cô cũng với một cuộc sống ko mấy khấm khá gì lúc còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi lúc chúng tôi nghỉ phép cô luôn tới thăm động viên yên ủi và luôn đem theo lúc là hộp bánh lúc là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy thành tâm và mộc mạc tới lạ thường.
Những bài học lời răn dạy của cô tôi sẽ ko bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 5
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi với một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ nhiệm mới. Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo đó phải đưa những cô, cậu bé tuần tự lên đò sang bờ bên kia của tri thức và đỉnh cao của thành đạt. Đều đặn hằng năm cô giáo đó lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô nghô nghê bay vào bầu trời xanh. Và giờ đây lúc những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ tới bờ bến vô tận của tri thức.
Chắc những bạn đang thắc mắc ko biết cô giáo mà mình muốn nói tới là người nào phải ko? ko phải để những bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là thầy giáo chủ nhiệm lớp 11A4 - cô Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang tới cho chúng tôi.
Ấn tượng trước hết của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô hết sức dễ thương, và ấn tượng lúc nhìn ngoài ko người nào với thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe những anh chị khóa trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất sắp gũi với học trò, ngày trước hết học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất với hồn cùng với nhiều ví dụ khá là thú vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những ấn tượng ban sơ, để rồi từ những ấn tượng này tới ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô hơn. Ko biết là cô với cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô ko nhỉ? Chắc là ko đâu. Tình cảm đó là sự hàm ân từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi ko biết phải khởi đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…
Tôi ko phải là một học trò giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra với thể được coi là khá nếu ko nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi với rất nhiều tình cảm dành cho cô nhưng tôi vẫn ko thể viết ra một bài văn hay bất cứ mẫu gì với thể gọi là hoàn chỉnh để với thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi với thể làm được là hiện tại ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để với thể nói lên tất cả tình cảm, suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.
Từ trước tới giờ tôi là một con bé ko thích môn văn, tôi với thể đọc những tác phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những mẫu ngáp dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù với phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn với thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những mẫu gì đơn thuần với thể chứng minh, và với sẵn một kho tàng công thức để khắc phục như môn toán, lý, hóa. Có nhẽ vì vậy mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu với thể làm tốt những gì mà người ta ko thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một thi sĩ, yêu thơ văn một cách lạ thường. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Lúc nghe mẹ nói tương tự tôi chỉ cười mà ko hề phủ nhận điều đó, vì thực chất con người tôi vốn dĩ là tương tự. Thơ văn nhường như là một mẫu gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là người đọc những cuốn sách hay chứ ko thích là người viết ra những cuốn sách đó.
Rồi một ngày với một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô tới, lúc đó thì mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ mà mình thích, tương tự tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn”, tôi ko hiểu câu nói đó của cô cho lắm tôi ko thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn ko thể. Nhưng giờ đây, tôi đã với thể hiểu và cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài viết văn sau đó đối với tôi ko còn là quá khó, mà trôi qua thật tiện dụng lúc những lời giảng của cô vẫn còn văng vọng bên tai.
Ko chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người mẹ thứ hai xoành xoạch lắng tai và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi với thể biết mình làm gì. Đã với nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với cô, qua những lần nói chuyện, tâm sự đó tôi thấy mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở cô với những điều mà tôi ko hề với và tôi biết là tôi phải học hỏi nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan yếu nhất là phải xoành xoạch sống thật với lòng mình.
Mỗi người thầy, người cô đều đã đem tới cho chúng ta thật nhiều bài học quý giá. Tôi mong rằng cô giáo của mình sẽ luôn mạnh khỏe để tiếp tục trên chặng đường phía trước.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 6
“Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày đó vào mùa thu
Bước chân em rộn ràng…”
Mỗi lần đọc những câu thơ này, em lại bổi hổi xúc động nhớ về cô Thảo - cô giáo trước hết của em, và cũng là cô giáo mà em yêu quý nhất.
Cô Thảo là cô giáo dạy lớp một của em. Hồi đó, cô vừa dạy Toán vừa dạy Văn, và cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp. Vì thế, hầu như mọi tiết học trong tuần em đều được cô dạy dỗ. Lúc đó, cô Thảo khoảng hơn 30 tuổi, đã đi dạy được sắp mười năm rồi. Cô bảo, cô đã dạy nhiều lứa học trò, nhưng người nào cô cũng nhớ mặt nhớ tên cả, bởi cô luôn yêu thương tất cả những học trò của mình. Cô Thảo với mái tóc đen dài, thướt tha, luôn được cô buộc gọn lại bằng một chiếc nơ màu tím. Vóc dáng cô cao gầy, thon thả, khuôn mặt hình trái xoan cùng làn da trắng hồng. Trong tâm trí non nớt của em lúc đó, cô chính là một nàng tiên thực sự. Đặc thù nhất là giọng nói của cô. Nó trong trẻo, du dương, hệt như tiếng đàn vi ô lông mà em thường nghe ở trên tivi. Mỗi lúc cô giảng bài, đọc mẫu cho chúng em đọc theo đều khiến cho em say mê. Đặc thù, cô Thảo dạy học rất hay. Bài toán khó thế nào, nghe cô giảng xong cũng thấy thật tiện dụng. Cô ko bao giờ đánh mắng học trò cả. bạn nào hư, ko làm bài, thì cô sẽ gặp bạn đó, rồi hàn ôn, tâm sự để bạn đó siêng năng học tập hơn. Những bạn nào học kém, thì sau buổi học, cô sẽ kèm thêm cho bạn đó, nhưng nhất quyết ko chịu nhận tiền tài phụ huynh. Chính sự quan tâm, yêu mến, hết lòng vì học trò đó, mà cô Thảo luôn được bao thế hệ học trò cùng phụ huynh kính trọng, thương yêu.
Nhớ hồi đó, với một lần lúc mọi người đang ngồi học trong lớp, vì ko muốn viết bài nên em đã giả vờ là bị đau bụng. Lúc thấy cô nhìn sang, em đã ôm lấy bụng và giả vờ rên lên vì đau. Thấy vậy, cô Thảo đã vô cùng lo lắng. Ngay tức thì cô sang nhờ cô giáo lớp kế bên trông lớp giúp, rồi bế em lên, chạy sang trạm xa. Lúc đó, nhìn vẻ lo lắng, cùng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô, em cảm thấy ăn năn vô cùng. Chỉ vì một phút lười biếng của em mà cô giáo đã phải vất vả tương tự. Lúc tới trạm xá, cô y tá đi vắng. Cô Thảo cuống quýt lên, ko biết phải làm thế nào. Lúc đó, em đã nói thật với cô, rằng mình đã nói láo. Vừa nói, em vừa khóc và rối rít xin lỗi cô. Thấy vậy, cô đã ngồi xuống, nhẹ nhõm lau nước mắt và vuốt tóc em, rồi nói: “Em biết nhận lỗi sai tương tự là tốt. Từ lần sau em ko được nói láo nữa nhé? Em hứa với cô đi nào?”. Nói rồi cô đưa ngón út ra chờ em. Ngay tức thì em đưa ngón tay của mình ra và cùng cô lập nên một lời hứa. Từ hôm đó, em luôn siêng năng học tập, ko lúc nào sao nhãng cả. Điều đó đã khiến cho cô rất ngạc nhiên và vui mừng. Mỗi lúc thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng và tự hào của cô. Em lại cảm thấy mình đã làm đúng và cần phải quyết tâm thêm nữa. Chính nhờ cô, mà em mới trở thành một học trò giỏi, chăm ngoan như hôm nay.
Từ lúc đó tới hiện tại, em đã được học với rất nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Thảo vẫn luôn là người thầy giáo mà em yêu quý nhất. Năm nào, vào ngày 20/11 em cũng tới thăm cô và gửi tới cô những lời chúc tốt đẹp. Em mong rằng cô sẽ luôn khỏe mạnh, và tiếp tục sự nghiệp trồng người vĩ đại của mình.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 7
Mỗi năm, lúc tới ngày Nhà giáo Việt Nam, em lại dành thời kì, sắm một bó hoa tươi thắm rồi tới thăm cô Ngọc - người thầy giáo mà em yêu kính nhất.
Cô Ngọc là cô giáo dạy Ngữ văn của em lúc em học lớp 6. Nhờ với cô, mà em đã yêu thích và học tập tốt môn Văn hơn - một môn học mà trước đó em rất chán ghét.
Lúc đó, cô Ngọc là một thầy giáo trẻ vừa mới ra trường, chỉ mới 24 tuổi. Cô với vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Chính vì vậy mà với nhiều phụ huynh ko quá tin tưởng vào khả năng dạy học của cô. Tuy nhiên, tới cuối cùng, cô đã khiến cho mọi người phải nể sợ khả năng dạy học của mình. Cô Ngọc với mái tóc màu nâu nhạt, xoăn nhẹ ở đuôi. Lúc đi dạy, cô thường buộc gọn ở phía sau. Đôi mắt cô to tròn, đen láy. Mỗi lúc dạy học thì cô phải đeo thêm một chiếc kính, vì cô bị cận. Cô thường nhắc em và những bạn lúc học phải cách vở một khoảng cách nhất định nếu ko sẽ phải đeo kính giống cô.
Điều em ấn tượng nhất ở cô chính là cách giảng dạy. Trước đó, em rất ghét học Văn vì nó vừa dông dài lại còn nhàm chán. Thế nhưng từ lúc học cô em lại thấy thích môn học này. Cô ko bắt chúng em học thuộc lòng những câu chữ khô khan, mà dạy cho chúng em cách tự mình viết những thứ bản thân đã hiểu. Cô luôn khuyến khích chúng em thông minh, tự do viết lách. Trong giờ học, cô thường đan xen, kể những câu chuyện thú vị quanh bài học. Cứ thế, giờ học Ngữ văn luôn được em và những bạn hứng khởi, mong chờ.
Đối với học trò, cô Ngọc ko chỉ là một thầy giáo mà còn là một người bạn thân nữa. Cô luôn linh hoạt điều tiết được hai vị trí này. Trong giờ học, cô là một thầy giáo nghiêm túc, tận tụy. Lúc ra chơi, cô là một người bạn để chúng em với thể thoải mái tâm sự, san sớt. Cô cũng thích ngồi ăn vật, uống trà sữa với chúng em. Chính vì vậy mà em cùng những bạn đều rất yêu quý cô.
Cô Ngọc luôn yêu thương, quan tâm tới chúng em. Bạn nào sức khỏe yếu, học kém môn nào, gia đình với gì đặc thù… là cô nhớ hết. Nếu bạn học trò nào cần nhờ cô giảng lại bài, thì cô luôn sẵn sàng. Vào đợt thi cuối kì năm đó, liên tục ba buổi tối trước lúc thi, cô đều dạy kèm lại tri thức cho chúng em, cốt để người nào cũng với kết quả tốt nhất. Mấy tối đấy, trời mưa rét, nhà cô lại xa, nhưng cô vẫn tới dạy vô cùng nhiệt tình. Sau đó, những phụ huynh với gửi cô quà nhưng cô kiên quyết ko nhận. Những hành động đó của cô khiến cho mọi người người nào cũng kính mến, nể sợ.
Tới hiện tại, em đã là một học trò giỏi môn Văn rồi. Mỗi lúc nhìn kết quả môn văn, em lại nhớ tới cô Ngọc - người gieo cho em niềm yêu văn học. Trong ngăn bàn học của em, tới hiện tại vẫn còn giữ những bài rà soát được cô chấm ngày đó. Mỗi lúc nhớ cô, em lại lấy chúng ra để ngắm nhìn. Và thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em được học với cô giáo tuyệt vời tương tự.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 8
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Quả tình, thầy cô - những người lái đò thầm lặng. Họ là một trong những người với vai trò vô cùng quan yếu trong thế cuộc của mỗi con người.
Tới hiện tại em vẫn còn nhớ mãi về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của em - cô Thu Hà. Ấn tượng ban sơ của em về cô là sự xinh đẹp và dịu dàng. Cô với dáng người thanh mảnh. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn ghẽ. Nụ cười của cô tươi tỉnh và tràn đầy sức sống. Nhưng em vẫn thích nhất là đôi mắt của cô. Mỗi lúc nhìn vào ánh mắt đó, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình.
Nhưng ko chỉ xinh đẹp, cô còn rất ân cần và chu đáo. Cô cũng rất quan tâm tới học trò của mình. Cô là một thầy giáo dạy Toán nhưng cách dạy của cô lại ko hề khô khan. Trong những giờ dạy học, cô luôn tạo ra một bầu ko khí vui vẻ để chúng em với thể tiện dụng tiếp thu bài hơn. Chỉ cần với một bạn học trò ko hiểu là cô sẽ kiên nhân giảng lại cho. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Em vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm lúc đó về cô. Vào ngày lễ giáng sinh, cô đã đề nghị cả lớp cùng nhau tổ chức một buổi lễ thật vui vẻ. Mỗi bạn sẽ chuẩn bị một món quà, rồi đánh số và tiến hành bốc thăm sau. Em cảm thấy thật may mắn vì đã nhận được món quà của cô. Đó là một cuốn sổ tay rất đẹp, cùng với một chiếc thiệp nhỏ nhắn. Bên trong với ghi lời chúc: “Chúc cho học trò của cô sẽ luôn vui vẻ. Kỳ vọng em sẽ quyết tâm học tập tốt để trong tương lai sẽ thực hiện được ước mơ của mình”. Lúc đọc xong, em đã vô cùng cảm động. Và còn bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên cô nữa, mà tới hiện tại em vẫn còn ghi nhớ trong tim. Từ tận đáy lòng, em cảm thấy vô cùng yêu mến cô.
Trên hành trình cuộc sống, người nào cũng đều dành tình cảm cho một người thầy cô giáo. Đối với em, cô Thu Hà chính là người mà em cảm thấy yêu mến nhất. Em kỳ vọng cô sẽ với thật nhiều sức khỏe để tiếp tục dìu dắt ra thật nhiều thế hệ học trò hơn nữa.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 9
Tục ngữ với câu: “Ko thầy đố mày làm nên”. Thầy với vai trò vô cùng quan yếu trong cuộc sống của mỗi người. Họ là những người với công ơn dạy dỗ, dìu dắt chúng ta trong hành trình tìm tới với tri thức.
Cô Minh Tú là thầy giáo chủ nhiệm của em năm lớp sáu. Cô Tú dạy chúng em môn Ngữ văn. Cô cũng là người thầy giáo mà em cảm thấy kính trọng và yêu quý nhất. Cô với dáng người cân đối. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng, cùng mái tóc được cắt ngắn đầy trẻ trung. Đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng. Đặc thù, chúng em đều rất thích những lúc cô cười. Bởi lúc đó trông cô rất xinh đẹp.
Đối với em, cô là một thầy giáo rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất tâm lí. Trong giờ học, cô luôn dành thời kì để truyền đạt cho học trò tri thức của những môn học một cách tốt nhất. Lúc với bạn ko chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở những bạn. Chính vì vậy mà chúng em mới tập trung để tiếp thu bài học. Ngoài giờ học, cô Minh Tú lại rất vui tính và thoải mái. Cô rất hay ở lại lớp trong những giờ ra chơi để trò chuyện cùng chúng em. Cô tâm sự với cả lớp rất nhiều điều: từ việc học tập, tới vấn đề trong cuộc sống.
Em còn nhớ như in kỉ niệm của mình với cô. Hôm đó, em bị gọi lên rà soát bài cũ. Nhưng tối hôm trước em ko học bài do mải xem bộ phim yêu thích. Em ko trả lời được nghi vấn của cô và phải nhận điểm kém. Lúc trở về chỗ, em nhìn thấy ánh mắt của cô rất buồn. Cả buổi học hôm đó, tâm trạng của em rất nặng nề. Em lo lắng báo cho bố mẹ biết. Cuối buổi học, em đã chủ động lên xin lỗi cô. Cô ko trách mắng, mà chỉ mỉm cười nhắc nhở em. Cô còn nói rằng sẽ cho em thời cơ để gỡ điểm. Trở về chỗ mà em cảm thấy thật may mắn, thầm cảm ơn sự bao dung của cô.
Tới hiện tại, cô Minh Tú vẫn là thầy giáo chủ nhiệm của lớp em. Em cảm thấy rất vui vì điều đó. Em rất yêu quý cô Tú - người thầy giáo kính mến.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 10
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng sức mà học với ngày thành danh”
Thầy cô - những người lái đò thầm lặng đã dìu dắt biết bao thế hệ học trò tới với bờ bến của tri thức.
Cô Nguyệt Hà là người thầy giáo mà em cảm thấy vô cùng yêu mến. Cô là thầy giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của em. Năm nay, cô khoảng ba mươi lăm tuổi. Dáng người của cô nhỏ nhắn, thanh mảnh. Mái tóc đen dài, luôn được buộc gọn ghẽ. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng rạng rỡ. Đôi mắt sáng với ánh nhìn toát ra vẻ dịu dàng. Mỗi lúc nhìn vào ánh mắt đó, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò. Cô với giọng nói rét mướt, dịu dàng. Mỗi lúc cô giảng bài, chúng em đều say sưa lắng tai.
Em cảm thấy cô là một thầy giáo vô cùng nhiệt huyết. Mỗi giờ học, cô đều yêu cầu chúng em chú ý lắng tai bài giảng. Ko chỉ vậy, cô còn tạo ra bầu ko khí sôi nổi, vui vẻ để tiết học hiệu quả hơn. Mỗi lúc với một bạn học trò ko hiểu bài là cô sẽ nhẫn nại giảng lại. Ngoài giờ học, cô Nguyệt Hà vẫn dành cho học trò sự quan tâm. Chúng em đều rất yêu quý cô.
Mỗi kỉ niệm về cô đều khiến cho em cảm thấy trân trọng. Tuy hiện tại, em ko còn được học cô nữa, nhưng em vẫn nhớ tới cô với những tình cảm tốt đẹp, và lòng kính trọng vô cùng.
Với thể thấy rằng, mỗi người thầy, người cô đều đáng kính, đáng yêu. Bởi vậy, chúng ta hãy luôn dành cho họ sự tôn trọng, yêu mến.
Cảm tưởng về cô giáo - Mẫu 11
Từ xưa tới nay, dân tộc Việt Nam vốn với truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Thầy cô giáo là những người với công lao to to đối với mỗi người. Chắc hẳn người nào cũng đều với một người thầy giáo mà mình yêu quý nhất.
Cô Thu Hà là thầy giáo chủ nhiệm của em. Năm nay, cô ba mươi sáu tuổi. Cô rất xinh đẹp và trẻ trung. Mỗi lúc tới lớp, cô đều mặc áo dài. Điều đó khiến cho cô trông thật duyên dáng. Em rất thích nhìn thấy cô cười. Bởi lúc đó trông cô rất xinh đẹp. Nụ cười rạng rỡ cùng với đôi mắt sáng ngời làm em cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Là một thầy giáo dạy môn Toán, nhưng cô lại ko hề khôn khan. Trong những giờ học, cô luôn tạo ra một bầu ko khí vui vẻ để chúng em với thể tiện dụng tiếp thu bài. Thỉnh thoảng, cô còn tổ chức những trò chơi để cả lớp tiêu khiển. Chỉ cần với một bạn học trò ko hiểu là cô sẽ nhẫn nại giảng lại. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Tuy vậy, cô Hà cũng rất nghiêm khắc. Trong giờ học, cô thường nhắc nhở những bạn ko chú ý nghe giảng. Lúc với công việc quan yếu, cô sẽ theo sát để kịp thời hướng dẫn cho chúng em. Cô yêu cầu cả lớp phải hoàn thành công việc thật tốt. Những giờ sinh hoạt, cô sẽ nêu ra những hạn chế cần phải khắc phục để chúng em quyết tâm hơn. Nhờ với cô, lớp em đã trở thành một tập thể kết đoàn, xuất sắc.
Em cảm thấy cô Hà là một thầy giáo tuyệt vời. Em rất yêu quý cô và kính trọng cô. Em cũng mong cô luôn mạnh khỏe để tiếp tục dạy dỗ thêm nhiều thế hệ học trò nên người.
Cảm tưởng về thầy giáo yêu kính
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 1
"Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng nghìn năm làm sao
Em đếm hết công ơn người thầy?"
Đó là những câu hát vô cùng cảm động về công lao của người thầy giáo. Mỗi lúc câu hát đó vang lên, là hình ảnh người thầy yêu kính của em lại hiện về. Đó chính là thầy Hùng - người thầy mà em yêu mến nhất.
Thầy Hùng là thầy giáo dạy thể dục của em lúc em học lớp 6. Lúc đó, thầy khoảng 30 tuổi. Với thân hình cao to, cường tráng, thầy trở thành người đàn ông mà em vô cùng ngưỡng mộ. Thầy với làn da màu mật mía cùng thân hình rắn chắc do vận động nhiều. Mái tóc của thầy màu đen, được cắt ngắn rất gọn ghẽ. Trên khuôn mặt cương nghị của thầy, là đôi mắt sáng, luôn ánh lên vẻ tự tín. Đặc thù, thầy Hùng với nụ cười vô cùng rạng rỡ, nó truyền cho học trò niềm vui và nhiệt tình trong học tập.
Hồi đó, em đã học lớp 6 nhưng thân hình lại gầy gò, ốm yếu, vì vậy, em thường xuyên bị bạn bè cười chê. Cũng vì thế, mà những tiết thể dục nhường như trở thành ác mộng với em. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi lúc em gặp được thầy Hùng. Sau lúc nhìn thấy thể trạng của em yếu hơn những bạn nam khác trong lớp, thầy đã gặp riêng em và hỏi em với muốn thay đổi bản thân ko. Lúc đó, em đã đồng ý ngay tức thì. Vậy là từ hôm đó, sáng nào em cũng tới trường từ sớm, cùng thầy chạy bộ và tập thể dục trên sân bóng của trường. Cuối tuần, em lại được cùng thầy chơi bóng đá. Nhờ vậy, mà chỉ một tháng sau, em đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Từ lúc đó, em đã với thể hòa nhập được vào những trò chơi thể thao cùng những bạn nam khác. Giờ thể dục cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ hơn. tất cả những điều đó, đều là nhờ với thầy Hùng đã giúp em. Vì vậy ko lúc nào là em ngừng cảm kích, hàm ân thầy.
Ngoài em ra, thầy Hùng còn thường xuyên viện trợ những người khác nữa. Thầy giúp những thầy cô khác chuyển chồng tài liệu, bài thi nặng nề từ văn phòng tới lớp học. Giúp bác bỏ bảo vệ di xếp lại nhà xe. Giúp cô lao công đổ thùng rác. Thầy làm tất cả với nụ cười tươi rực rỡ. Vì thế, mọi người người nào người nào cũng quý mến thầy.
Cuối niên học đó, thầy Hùng chuyển công việc tới một ngôi trường khác rất xa. Lúc chia tay thầy, mọi người đều rất buồn, với một số bạn còn bật khóc. Thầy dạy thể dục mới cũng là một thầy giáo rất tốt, thế nhưng với em thầy Hùng mãi luôn là người thầy tuyệt vời nhất.
Hiện tại đây, em đã trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao to và yêu thích thể thao. Chính nhờ thầy Hùng mà em với ngày hôm nay. Ước mơ to nhất của em, chính là trở thành một thầy giáo thể dục như thầy. Và em đang quyết tâm học tập, rèn luyện siêng năng mỗi ngày để thực hiện mong ước đó.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 2
Từ xưa tới nay ông cha ta thường với câu “Ko thầy đố mày làm nên” cho thấy được tầm quan yếu của một người thầy giáo. Ngoài bố mẹ luôn kế bên chăm sóc, dạy dỗ chúng ta thì những người thầy, cô giáo chính là những người cha mẹ thứ hai dìu dắt, dạy cho ta những điều hay lẽ, hành trang những tri thức trước lúc bước vào đời. Vì thế, trong thế cuộc mỗi bạn cứng cáp sẽ với một người thầy mà ta yêu kính.
Giống như mọi ngày bước tới trường nhưng khác hơn là năm đó tôi lên cấp hai một môi trường học tập rất mới mẻ, với bỡ ngỡ, hồi hộp, lo lắng. Vào lớp học gặp lại được những bạn cũ học cùng lớp một cảm giác vui sướng biết bao. Thầy dạy văn chính là một người thầy tôi kính mến bởi vì thầy hướng dẫn chúng tôi làm những bài tập một cách tỷ mỉ, cũng với thể vì là môn khá khó nên rất chuyên chú nghe giảng, những bài giảng của thầy đều thích hợp với từng học trò.
Giọng thầy tương đối khàn chắc do phải nói nhiều trên lớp, nhưng thầy vẫn quyết tâm nói thật to để cả lớp nghe rõ. Những kỷ niệm lúc đó tôi ko bao giờ quên được, ngoài giờ lên lớp thầy còn dạy cho cả lớp những điều hay trong cuộc sống, với những điều trong sách ko thể dạy cho chúng ta được.
Thầy đeo chiếc kính cận nên nhìn rất giống một nhà bác bỏ học uyên thâm, dáng người tương đối gầy gầy, thầy lúc nào cũng mặc chiếc áo trắng với quần âu đen, tóc thì điểm chút hoa râm với thể do thầy thức khuya nhiều để soạn bài nên vậy, với nước da tương đối ngăm ngăm đen, bù lại thầy với một nụ cười rất duyên.
Nhắc tới kỷ niệm cũ tôi buồn cười nhất đó là lúc vào buổi tan trường, hôm đó lớp tôi phải ở lại để tổng vệ sinh nhưng cả lớp đều lẻn trốn về hết, thế là hôm sau cả lớp bị phạt, lúc đó trong đầu tôi nghĩ kỳ này chắc bị hạ hạnh kiểm mất, lúc thầy khởi đầu hỏi chúng tôi, ko đứa nào trả lời cả, mặc cả lớp đều yên lặng khiến cho cho thầy tức ko làm gì được bắt cả lớp xếp thành hàng nhảy cóc và hôm sau đâu vẫn vào đó, lớp tôi vẫn ko dọn vệ sinh. Với rất nhiều kỷ niệm mà thời đó làm tôi muốn quay trở lại.
Môn thầy dạy là một môn hầu hết học trò ko thích lắm, nó rất khô khan, chán ngán, nhiều lúc chỉ muốn ngủ cho nhanh, đặc thù là số điểm của tôi với môn đó thật sự là khá tệ một tí. Nhưng với thầy từng nói một câu của Hoài Thanh như sau: “Văn học gây cho ta những tình cảm ta ko với, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn với”, nhưng đối với tôi thì với cảm nhận được đâu, nó rất nhạt nhẽo, ko xúc cảm. Tôi chán nản ko muốn học bộ môn này, may nhờ với thầy một người luôn thông minh những bài học nhàm chán, vô vị đó trở nên khôi hài, khiến cho tôi muốn nghe và một phần nào đó một tí thơ văn của tôi cũng đã tiến bộ lên khá nhiều.
Lần trước hết trong thời học trò lúc đó tôi được 7 điểm môn văn, cảm giác thật vui sướng, tuy là một số điểm chưa cao lắm nhưng đã làm cho tôi một cách nhìn khác về môn văn này. Tôi phải cảm ơn thầy, nhờ những bài giảng của thầy mà tôi, một học dốt đặc cán mai văn mà với sự tiến bộ lên rất nhiều.
Thầy giáo chính là người lái đò thầm lặng, đưa chúng tôi qua sông, trang bị cho chúng tôi bao điều hay, đạo đức để với những tri thức cơ bản, vững chắc để bước vào đời. Những cụ ngày xưa với câu ca dao như sau để thấy được vai trò quan yếu của người thầy:
“Người nào người đánh thức đêm trường mộng
Người nào soi đường lồng lộng từ ánh hào quang đãng
Người nào thắp lửa người tình đề tỏa sáng
Đạo vô vi sưởi ấm cả trần gian”
Qua những câu ca dao ta phần nào hiểu được tấm lòng của thầy giáo dành cho học trò của mình. Mỗi học trò cần nhớ công ơn mà những người thầy cô đã dìu dắt chúng ta từng nét chữ trước hết, dạy cho ta nhiều tri thức, những điều mà ta chưa biết.
Tình cảm giữa thầy và trò là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, trong sáng và đẹp nhất. Một người thầy tôi ko bao giờ quên được, thầy cho đi và ko cần nhận lại, chỉ cần nhìn những học trò của mình thi đua, học tập tốt đã khiến cho thầy cảm thấy hạnh phúc và viên mãn rồi. Đã biết bao thế hệ được thầy đưa qua sông, mỗi thế hệ mong sao to khôn và làm những điều với ích.
Tôi rất buồn vì hiện tại thầy đã chuyển công việc về sắp quê dạy, một xúc cảm khó tả, buồn và muốn thầy dạy cho thêm nhiều bài hơn, trong lòng cảm thấy trĩu nặng, buồn miên man, sâu lắng. Ngày chia tay với lớp, thầy đã tâm sự rất nhiều, thầy kể về cảm giác lần trước hết lên lớp chúng tôi, một lớp rất tinh nghịch, kể về những điều mà thầy chưa bao giờ kể. Thầy mong chúng tôi học tập thật tốt, chăm ngoan, vâng lời ông bà, bố mẹ, thầy cô.
Cỗ máy thời kì cứ thế chạy và ko quay trở lại, giờ nhớ lại những kỷ niệm giữa thầy và trò sao mà lúc đó vui thế. Dẫu thời kì với chạy xa thì thầy vẫn mãi là người mà tôi kính mến, ngày mai to lên em hứa với thầy là một công dân tốt với ích cho xã hội, chăm sóc và thờ tự ông bà và cha mẹ.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 3
Những ngày mùa hạ rinh rích, lúc ôm sách và lắng tai vài nhạc điệu phát ra từ mẫu radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Những nhạc điệu thân thuộc gợi nhớ tôi về những kỉ niệm về người thầy yêu kính.
Tôi bỗng nhớ tới ánh mắt hiền từ vẫn nhìn lũ học trò chúng tôi. Đó là người thầy đáng kính của tôi.
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm đó là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có nhẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người đó đều rõ nét và trung thực tới kì lạ. Tôi nhìn rõ mẫu bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Thầy giáo của tôi chỉ cao khoảng tầm 1m65. Tóc thầy bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe sườn han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, rét mướt khiến cho chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kỹ tới mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều đó. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, với cần gì hiện đại.
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh đó cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ tới từng chi tiết. Lúc đó là những ngày mùa đông lạnh lẽo. Lúc từng cơn gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe tới trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi ngơi nghỉ. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ tới lớp. Thoảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy... Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, với mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức ngùng ngoằng. Với hai đứa học trò ngồi quây quần cắt mẫu bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhắm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mỏng mảnh. Tôi nhìn thấy, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy. Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học trò cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi tới sau này tôi mới biết thầy ko ăn được thịt mỡ, cứ tới cổ họng lại bị nôn ra, vậy mà hôm đó thầy vẫn ăn miếng bánh trung thu, có nhẽ chỉ để chúng tôi vui lòng. Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có nhẽ nhiều người ko hiểu nổi từ vĩ đại. Vì sao lại vĩ đại? Tôi ko thể diễn tả được xúc cảm của tôi lúc nghe việc thầy ko ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng tới miếng bánh trung thu ngày hôm đó. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà với thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Người nào đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê ko bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn hặm hụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Ko biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa. Chỉ biết rằng thầy đã dạy dỗ chúng tôi - những học trò tinh nghịch nên người.
Tới hiện tại, thầy đã nghỉ hưu. Nhưng chúng tôi vẫn còn nhớ tới thầy với những tình cảm thành tâm nhất. Từ tận đáy lòng, tôi muốn nói tôi rất yêu thương và kính trọng thầy.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 4
"Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa…"
Đó là những câu thơ được trích từ bài “Nghe thầy đọc thơ” - một bài thơ mà em rất yêu thích. Lý do em yêu thích bài thơ đó, ko chỉ vì nó rất hay, mà hơn hết là vì nó nhường như đã viết về người thầy mà em yêu quý nhất - thầy Khoa.
Thầy Khoa là thầy giáo chủ nhiệm của em hồi lớp 2. Lúc đó, thầy đã ngoài bốn mươi tuổi, làm nghề dạy học được sắp hai mươi năm. Lần đầu gặp thầy, em đã rất sợ sệt bởi vẻ ngoài nghiêm túc của thầy. Thầy Khoa với vẻ ngoài tiêu biểu của một người thầy giáo nghiêm túc. Mái tóc đã pha chút bạc của thầy lúc nào cũng được chải vuốt gọn ghẽ. Lúc tới trường, thầy luôn mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, sơ vin gọn ghẽ trong chiếc quần âu ko một nếp gấp. Ngay cả đôi giày da của thầy lúc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ. Khuôn mặt thầy luôn nghiêm túc, đôi môi khẽ mím, và hầu như thầy chẳng mấy lúc nở nụ cười. Mỗi ngày, thầy luôn tới trường đúng giờ. Cứ năm phút trước lúc vào học là thầy với mặt ở trên bàn thầy giáo. Thầy cứ ngồi ở đó, yên lặng quan sát những học trò của mình.
Mỗi giờ học của thầy đều vô cùng thú vị. Thầy dạy học một cách chậm rãi, tỷ mỉ. Điều gì học trò ko hiểu, thầy sẽ dạy lại, một lần ko hiểu thì dạy hai lần, hai lần ko hiểu thì ba lần. Chẳng lúc nào thầy khó chịu cả. Em cũng chẳng thấy thầy quát mắng học trò bao giờ hết. Lúc với người nào làm sai, thầy lại yên lặng, nhìn chuyên chú vào học trò đó, cho tới lúc người học trò nhỏ tự mình nhận lỗi mới thôi. Cách phạt học trò của thầy cũng rất khác. Thầy ko đánh, ko mắng, ko chép phạt, cũng ko gọi phụ huynh. mà thầy chỉ yêu cầu học trò ngồi yên lặng ở góc lớp. Ngồi tới hết buổi học thì trở về nhà. Đấy vậy mà em thấy cách của thầy vô cùng hiệu quả. Trong lớp học của thầy, đứa học trò nào cũng nghiêm túc học tập.
Hồi đó, tuy đã lên lớp Hai nhưng em vẫn đọc rất kém. Ko chỉ đọc chậm, mà còn ko thể đọc liền mạch được, cứ ngắc ngứ mãi. Mỗi lúc em đứng dậy đọc, những bạn lại cười ồ lên. Vậy nên, trong tiết tập đọc trước hết mà thầy Khoa dạy, em đã rất lo lắng. Lúc tới lượt mình, em đứng dậy đọc, mồ hôi ở tay thắm cả vào trang sách. Em khởi đầu đọc từng chữ một “Hôm… nay… là…” Chưa dứt câu, tiếng cười thân thuộc từ những bạn lại vang lên, nhưng nó đã ngừng lại ngay tức thì. Em ngước đầu ra khỏi trang sách, thì ra thầy Khoa đang nghiêm mặt nhìn cả lớp. Lúc mọi người đã yên lặng, thầy nhẹ nhõm nói: Em đọc tiếp đi. Và rồi, lần trước hết sau bao ngày, em đứng đọc hết một bài văn trước lớp. Dù em đọc chậm, ngắc ngứ nhưng thầy vẫn nhẫn nại chờ đợi. Chữ nào em ko đọc được, thầy lại đọc mẫu cho em trước, rồi em bắt chước theo. Sau lúc em đọc xong, thầy gật đầu và bảo: Tốt lắm, em ngồi xuống đi. Lời khen đó của thầy đã khiến cho em vô cùng sung sướng và với thêm niềm tin. Từ hôm đó, tiết tập đọc nào thầy cũng gọi em đứng dậy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng thêm ra sức tập luyện. Ở nhà, hôm nào em cũng tập đọc để tăng khả năng của mình. Vậy nên, chỉ hơn một tháng sau, em đã với thể đọc rất tốt rồi. Vào hôm sau đó, lần trước hết em xung phong đứng dậy đọc bài. Sau lúc đọc xong, em sung sướng nhìn thầy, và đó cũng là lần đầu em thấy thầy cười tươi tới vậy, một nụ cười sung sướng của người thầy giáo lúc học trò của mình tiến bộ. Điều thầy Khoa đã trao cho em chính là sự bao dung, niềm tin của một nhà giáo. Chính sự tin tưởng của thầy đã giúp em với thêm động lực để quyết tâm học tập hơn.
Tới hiện tại, đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh người thầy giáo ngồi bên sườn cửa, cùng giọng đọc trầm ấm đó vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí của em. Em luôn yêu kính và quý mến thầy rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, em đều ghé qua lớp học của thầy. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, hồi ức lại những ngày xưa đó. Và nhẩm theo giọng đọc của thầy.
Em mong thầy mãi luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ. Để với thể chắp thêm đôi cánh ước mơ, xây dựng thêm cho nhiều thế hệ học trò nữa. Để cho những đứa trẻ như em lại với thời cơ được học với một người thầy giáo tuyệt vời như thầy.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 5
"Lời Thầy năm xưa vẫn luôn khắc ghi trong lòng
Thời tuổi thơ ấm êm bên trang sách hồng
Lời Thầy trìu mến thiết tha lắng sâu bao điều
Thầy luôn ước mong sớm mai bao người to khôn"
Đó là những lời thơ vô cùng cảm động về công ơn to lao vô bờ của người thầy giáo. Và em, cũng may mắn vô cùng lúc được học với một thầy giáo tuyệt vời tương tự. Đó chính là thầy Tuấn - thầy giáo dạy Toán của em năm lớp 6.
Thầy Tuấn khoảng sắp bốn mươi tuổi, với thân hình thấp bé. Nhưng trái ngược với thân hình đó, là cả một bầu trời tri thức khổng lồ của thầy. Là người luôn đề cao nếp sống giản dị, từ y phục tới dụng cụ của thầy đều rất đơn sơ. Mỗi ngày tới lớp, thầy luôn mặc những chiếc áo sơ mi màu trắng, quần vải đen và đôi giày da. Trong chiếc ba lô màu đen, là cuốn sách toán, vài cây bút, hộp phấn. Thứ quý giá nhất trong đó, có nhẽ chính là một chiếc hộp gỗ, đựng đủ những loại thước kẻ với nhiều hình thù khác nhau.
Bất kì người nào đã từng xúc tiếp với thầy Tuấn, cũng khen ngợi rằng thầy là một người rất hiền lành và thực thà. Em cũng cảm thấy tương tự. Lúc dạy học, thầy chẳng bao giờ quát mắng hay đánh học trò. Bạn nào ko làm bài tập hay làm việc riêng trong lớp, thì thầy sẽ nghiêm túc nhắc nhở, hoặc phạt lên bảng làm bài tập thật nhiều cho tới lúc ngoan ngoãn mới thôi. Mỗi lúc với học trò nào hỏi bài, thì thầy đều sẽ chỉ dạy tận tình, bất kể là trong giờ học, giờ ra chơi, hay cuối tuần. Vậy mới thấu được tấm lòng tận tụy với nghề của thầy. Đặc thù, thầy còn dành một buổi vào cuối tuần để kèm cặp cho những bạn học trò yếu môn Toán, và ko thu học phí. Nhờ vậy, mà em và những bạn học yếu nhưng gia đình ko với điều kiện, mới với thêm thời cơ để học tốt môn này hơn.
Thầy Tuấn là người thầy giáo tuyệt vời nhất mà em đã từng được học. Dù hiện tại, vì lý do sức khỏe, thầy đã nghỉ dạy ở nhà. Nhưng mỗi lúc đi ngang qua, hay họp mặt thầy em đều kính cẩn gọi ba tiếng: Em chào thầy.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 6
“Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy, để em tới bên bờ ước mơ…” (Người thầy). Cho tới hiện tại, em vẫn còn nhớ mãi hình ảnh người thầy đáng kính của em.
Thầy Hùng - thầy giáo dạy lớp năm của em. Thầy với vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy rét mướt của thầy luôn khiến cho mình cảm thấy vô cùng sắp gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và quyến rũ chúng mình, giọng nói đó có nhẽ là điều rét mướt từ thầy mà em không thể nào quên. Mỗi ngày tới lớp, thầy luôn gọn ghẽ trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà với gì thẫm mỹ rất tốt, chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.
Nếu với người nào hỏi về tính cách thầy thì em sẽ ko ngần ngại mà trả lời rằng thầy rất tốt bụng. Nhớ những lần tớ thiếu mẫu bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi đó để sắm tặng, em ko với tiền sắm thuốc cho mẹ thầy cũng chẳng đắn đo mà chở em tới hiệu thuốc sắm để biếu mẹ. Điều đó, với em là cả một tấm lòng to mà ko phải người nào cũng với thể làm được. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và lý tưởng nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Em luôn yêu kính thầy và dành cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất. Một người thầy chẳng giàu với, thậm chí còn những trắc trở lúc phải lo cho gia đình, con mẫu, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự viện trợ một người nào. Một người thầy mà dẫu học trò với những lỗi lầm, thiếu sót thầy ko trách mắng mà uốn nắn chúng em bằng sự bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn khuyên bảo, dành cho chúng em những lời khuyên quý giá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao lúc mình được học và được là học trò của thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời kì đã vô tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ trầm tĩnh cùng trái tim rét mướt nơi thầy vẫn tồn tại. Em biết rằng những toan lo cuộc sống cùng những cô cậu học trò tinh nghịch với lúc khiến cho thầy mỏi mệt nhưng sau rốt thầy vẫn ở đó, bao dung và thương những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
“Chúng con mai dù lớn khôn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Ko quên những lần lỗi lầm
Khắc ghi bao phút khờ dại”
Em vẫn sẽ ghi nhớ mãi công ơn dạy dỗ của thầy. Từ tận đáy lòng em kỳ vọng thầy sẽ luôn khỏe mạnh để tiếp tục công việc tốt.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 7
Tục ngữ với câu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Câu nói nhắc nhở con người về tầm quan yếu của người thầy.
Thầy Hoàng là thầy giáo dạy môn Mĩ thuật của lớp em. Thầy khoảng bốn mươi tuổi. Thầy với vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy rét mướt của thầy luôn khiến cho mình cảm thấy vô cùng sắp gũi. Giọng nói của thầy trầm ấm và nhẹ nhõm.
Thầy Hoàng ko chỉ vẽ tranh rất đẹp. Mà thầy còn rất vui tính. Thầy ko chỉ giúp chúng em biết cách vẽ tranh mà còn đem tới cho chúng em rất nhiều tiếng cười. Mỗi tiết học của thầy, chúng em đã học thêm được nhiều phương pháp vẽ tranh. Thầy cũng giúp chúng em hiểu hơn về hội họa. Ko chỉ vậy, thầy còn kể cho chúng em nghe rất nhiều câu chuyện hay trong cuộc sống. Từ đó, chúng em với thể học tập được nhiều bài học ý nghĩa.
Lớp em, người nào cũng yêu quý thầy. Thầy giống như một người bạn của chúng em vậy. Ở trường, thầy cũng được rất nhiều đồng nghiệp quý mến. Thầy được yêu quý bởi tấm lòng nhân hậu, sự nhiệt huyết với nghề và tình yêu thương sâu sắc với học trò.
Với em, thầy Hoàng là một người thầy giáo mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Em sẽ quyết tâm học tập siêng năng để sau này trở thành một người học trò mà thầy với thể tự hào.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 8
“Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” - Đó là những lời ca trong bài hát “Người thầy”. Với thể nói rằng thầy cô là những người với tác động rất to tới mỗi người.
Người thầy giáo mà em yêu quý nhất là thầy Hoàng - thầy giáo chủ nhiệm lớp năm của em . Thầy là một thầy giáo nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lí. Dáng người của thầy khá cao và gầy. Đôi mắt sáng ánh lên vẻ cương nghị. Giọng nói của thầy thật truyền cảm. Lúc tới lớp, thầy đều mặc những y phục lịch sử, gọn ghẽ. Hình ảnh của thầy gợi cho chúng em sự sắp gũi, yêu mến.
Trong công việc giảng dạy, thầy rất tận tâm, nhiệt huyết. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất tỷ mỉ. Tiết học của thầy giúp chúng em cảm thấy vui vẻ, có ích. Ko những vậy, thầy còn rất yêu thương học trò. Mỗi hoàn cảnh của học trò trong lớp, thầy đều nắm rõ. Lúc biết gia đình hoàn cảnh của học trò vướng mắc, thầy luôn tìm cách viện trợ. Với thỉnh thoảng, thầy còn tiêu dùng số tiền lương để sắm sách vở giúp những bạn. Lúc một bạn học trò mắc lỗi, thầy sẽ hạn chế việc trách mắng, mà sẽ tìm cách để bạn học trò nhìn thấy sai trái. Học trò yêu quý thầy cũng chính bởi sự tận tâm của thầy.
Vào dịp lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua, em với được về trường thăm thầy. Thời kì đã khiến cho thầy giáo của chúng em thay đổi. Nhưng trái tim yêu nghề, yêu học trò của thầy thì vẫn cháy bỏng như trước. Em cảm thấy thật tự hào biết bao lúc được trở thành một học trò của thầy. Em cũng mong rằng thầy sẽ giữ gìn sức khỏe để tiếp tục chèo lái con đò đưa học trò của mình tới với bờ bến tri thức.
Những người thầy giáo, cô giáo đã dạy dỗ chúng ta thật nhiều điều đáng quý. Bởi vậy, mỗi học trò cần dành cho họ tình yêu thương, sự kính trọng thành tâm nhất. Thầy cô sẽ mãi là tấm gương sáng ngời để học trò noi theo.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 9
Thầy cô - những người thầm lặng đã dìu dắt chúng ta nên người. Bởi vậy, em luôn dành cho họ sự yêu mến, kính trọng.
Người thầy giáo em yêu mến nhất là thầy Tùng. Thầy là thầy giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của tôi. Cũng là thầy giáo phụ trách dạy môn Toán của lớp em. Thầy đã sắp năm mươi tuổi rồi. Dáng người cao, khá gầy. Mái tóc thầy đã điểm những sợi điểm bạc. Đôi mắt với ánh nhìn hiền từ. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhõm.
Thầy Tùng là một thầy giáo rất nhiệt huyết. Trong công việc, thầy luôn chỉn chu, nghiêm túc. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất tỷ mỉ. Những giờ học của thầy sản xuất cho chúng em rất nhiều tri thức. Sau mỗi giờ học tập căng thẳng, thầy lại trò chuyện với chúng em. Những câu chuyện khiến cho cả lớp thêm vui vẻ, thoải mái hơn. Thầy cũng rất quan tâm tới học trò. Thầy luôn động viên chúng em quyết tâm học tập. Những phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn, theo sát. Chúng em đều cảm thấy yêu mến, kính trọng thầy.
Ko chỉ là tri thức về môn Toán, thầy cũng đã dạy cho chúng em nhiều bài học về cách làm người. Em vẫn còn nhớ những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở vật chất, thầy đã san sớt nhiều điều có ích. Thầy luôn theo sát từng học trò để giúp chúng em tiện dụng hòa nhập với môi trường mới. Lúc học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhõm nhắc nhở, khuyên bảo. Còn lúc cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi. Mỗi kỉ niệm về thầy đều thật đáng quý.
Thầy cô giáo là những người đáng kính. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho họ lời tri ân. Em sẽ luôn nhớ tới thầy Tùng, người thầy giáo nhiệt huyết.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 10
Người thầy giáo mà em rất kính trọng là thầy Hoàng. Thầy là thầy giáo chủ nhiệm của lớp em. Nhờ với thầy, em đã học được rất nhiều bài học có ích.
Thầy là thầy giáo dạy môn Toán. Năm nay, thầy bốn mươi tuổi. Mỗi lúc tới lớp, thầy đều ăn mặc rất lịch sự: quần âu và áo sơ mi. Thầy với giọng nói rất rét mướt, truyền cảm.
Đối với em, thầy Hoàng là một thầy giáo rất nhiệt tình và tâm huyết. Giờ học của thầy đều rất quyến rũ và thú vị. Mỗi bài toán khô khan đều trở nên dễ hiểu và sinh động qua lời giảng của thầy. Thỉnh thoảng, vào giờ ra chơi, thầy còn ở lại trò chuyện với chúng em. Nhờ với vậy, chúng em cảm thấy thầy thật sắp gũi. Đối với những phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn và theo sát chúng em. Với điều gì ko hiểu, chỉ cần hỏi thầy sẽ được trả lời tận tình.
Ko chỉ vậy, thầy cũng rất tâm lí nữa. Thầy cũng đã dạy cho chúng em hiểu bài học về cách làm người. Những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở vật chất, thầy đã san sớt rất nhiều bài học có ích cho chúng em. Thầy luôn theo sát từng học trò để giúp chúng em tiện dụng hòa nhập với môi trường mới. Lúc học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhõm nhắc nhở, khuyên bảo. Còn lúc cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi. Em cảm thấy rất ngưỡng mộ và kính trọng thầy.
Ước mơ của em là trở thành một thầy giáo. Bởi vậy, thầy Hoàng chính là tấm gương sáng để học trò noi theo. Em mong thầy luôn mạnh khỏe để tiếp tục dạy dỗ nhiều thế hệ học trò nên người.
Cảm tưởng về thầy giáo - Mẫu 11
Với người đã từng khẳng định rằng: “Một người thầy tốt giống như ngọn nến - cháy hết mình để thắp sáng đường đi cho những người khác”. Người thầy giáo với vai trò thật quan yếu.
Trong cuộc sống, mỗi người đều sẽ với một người thầy giáo mà bản thân thấy trân trọng. Với tôi, người đó chính là thầy Cường. Thầy là thầy giáo chủ nhiệm của lớp tôi. Năm nay, thầy bốn mươi tuổi. Dáng người của thầy khá cao nhưng tương đối gầy. Khuôn mặt vuông chữ điền. Vầng trán cao rộng. Ánh mắt toát lên vẻ cương nghị. Giọng nói của thầy rất rét mướt, truyền cảm. Tôi cảm thấy ấn tượng nhất với giọng nói của thầy.
Thầy rất tâm huyết với nghề. Mỗi giờ học của thầy đều rất quyến rũ và thú vị. Thầy dạy môn Toán. Những bài toán khô khan đều trở nên dễ hiểu và sinh động hơn. Thỉnh thoảng, thầy cũng tổ chức những trò chơi để giúp chúng tôi hiểu bài hơn. Vào giờ ra chơi, thầy thường ở lại để trò chuyện với học trò. Nhờ với vậy, chúng tôi cảm thấy thầy thật sắp gũi. Đối với những phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn và theo sát chúng tôi. Thầy luôn tận tình viện trợ học trò của mình.
Thầy Cường là một thầy giáo tâm lí. Những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở vật chất, thầy đã san sớt rất nhiều bài học có ích cho chúng tôi. Thầy luôn theo sát từng học trò để giúp chúng tôi tiện dụng hòa nhập với môi trường mới. Lúc học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhõm nhắc nhở, khuyên bảo. Còn lúc cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi. Chúng tôi đã với rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ cùng với thầy. Tôi mong thầy sẽ luôn khỏe mạnh để tiếp tục với hành trình dạy học của mình.
Tôi luôn hàm ân và trân trọng thầy. Thầy chính là tấm gương sáng để chúng tôi học tập. Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi tới thầy một lời cảm ơn thành tâm nhất.