
3 Bài văn mẫu Cảm nhận về hình tượng người lái đò qua bài tùy bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân
1. Cảm nhận về hình tượng người lái đò qua bài tùy bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân, mẫu số 1:
Người lái đò hiện lên trước hết là một người lao động từng trải, sở hữu nhiều kinh nghiệm đò giang, sở hữu lòng dũng cảm, gan dạ, mưu trí, nhanh nhẹn và cả sự quyết đoán nữa. Nguyễn Tuân đưa nhân vật của mình vào ngay hoàn cảnh khốc liệt mà ở đó, tất cả những phẩm chất đó được bộc lộ, nếu ko phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. nhà văn gọi đây là cuộc đấu đấu gian lao của người lái đò trên chiến trường sông Đà, trên một quãng thuỷ chiến ở mặt trận sông Đà. Đó chính là cuộc vựơt thác đầy nguy hiểm chết người, diễn ra nhiều hồi, nhiều đợt như một trận đánh mà đối phương đã hiện ra dung mạo và tâm địa của quân thù số một:
“Đá ở đây nghìn năm vẫn phục kích hết trong dòng sông, hình như mỗi lần sở hữu chiếc thuyền nào xuất hiện ở quãng ầm ầm mà quạnh hiu này, mỗi lần sở hữu chiếc nào nhô vào đường ngoặt sông là một số hòn bèn nhổm cả dậy để vồ lấy thuyền. Mặt hòn đá nào trông cũng ngỗ ngược, hòn nào cũng nhăn nhúm méo mó hơn cả mẫu mặt nước chỗ này Sông Đà đã giao việc cho mỗi hòn. Mới thấy rằng đây là nó bày thạch trận trên sông. Đám tảng hòn chia làm ba hàng chặn ngang trên sông đòi ăn chết mẫu thuyền, một mẫu thuyền đơn độc ko còn biết lùi đi đâu để tránh một cuộc giáp lá cà sở hữu đá dàn trận địa sẵn…”
Trong thạch trận đó, người lái đò hai tay giữ mái chèo khỏi bị hất lên khỏi sóng trận địa phóng thẳng vào mình. Lúc sông Đà tung ra miếng đòn hiểm duy nhất là nước bám lấy thuyền như đô vật túm thắt lưng đặng lật ngửa mình ra giữa trận nước vang trời thanh la não bạt, ông lão vẫn ko hề nao núng, tĩnh tâm, đầy mưu trí như một vị chỉ huy, lái con thuyền vượt qua ghềnh thác. Ngay cả lúc bị thương, người lái đò vẫn cố nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt lấy cuống lái, mặt méo bệch như mẫu luồng sóng đánh hồi lùng, đánh đòn tỉa, đánh đòn âm vào chỗ hiểm. “Phá xong mẫu trùng vi thạch trận thứ nhất”, người lái đò “phá luôn vòng vây thứ hai”. Ông lái đò đã nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá. Tới vòng thứ ba, ít cửa hơn, bên phải bên trái đều là luồng chết cả, nhưng người lái đã chủ động “tiến công”: Cứ phóng thẳng thuyền, chọc thủng cửa giữa đó. Thuyền vút qua cổng đá cánh mở khép. Vút, vút, cửa ngoài, cửa trong, lại cửa trong cùng, thuyền như một mũi tên tre xuyên nhanh qua khá nước, vừa xuyên vừa tự động lái được lượn được. Trong cuộc đấu ko cân sức đó, người lái đò chỉ sở hữu một cán chèo, một con thuyền ko sở hữu đường lùi còn dòng sông nhịn nhường như mang sức mạnh siêu tự nhiên của loài thuỷ quái. Tuy nhiên, kết cuộc cuối cùng, người lái đò vẫn thắng lợi, khiến cho cho bọn đá tướng tiu nghỉu gương mặt xanh lè vì phải chịu thua một con thuyền nhỏ bé.
Người lái đò trong tác phẩm là một người lao động vô danh, làm lụng lặng thầm, giản dị, nhờ lao động mà chinh phục được dòng sông dữ, trở nên to lao, kì vĩ, trở thành đại diện của CON NGƯỜI. Người lao động nhờ ý chí kiên cường, dai sức, quyết tâm mà thắng lợi sức mạnh thần thánh của thiên nhiên. Đó chính là yếu tố làm nên chất vàng mười của nhân dân Tây Bắc.
Vượt trội nhất, độc đáo nhất ở người lái đò sông Đà là phong thái của một nghệ sĩ tài hoa. Khái niệm tài hoa, nghệ sĩ trong sáng tác của Nguyễn Tuân sở hữu nghĩa rộng, ko cứ là những người làm thơ, viết văn mặc cả những người làm nghề chẳng mấy liên quan tới nghệ thuật cũng được coi là nghệ sĩ, nếu việc làm của họ đạt tới trình độ tinh vi và siêu phàm. Trong người lái đò sông Đà, Nguyễn Tuân đã xây dựng một hình tượng người lái đò nghệ sĩ mà nhà văn trân trọng gọi là vô lăng ra hoa. Nghệ thuật ở đây là nắm chắc những quy luật thế tất của sông Đà và vì làm chủ được nó nên sở hữu tự do.
Quy luật ở trên con sông Đà là thứ quy luật khắc nghiệt. Một tí thiếu tĩnh tâm, thiếu xác thực, hay lỡ tay, quá trớn đều phải trả giá bằng mạng sống. Mà ngay ở những khúc sông ko sở hữu thác lại dễ dại tay dại chân mà buồn ngủ. Chung quy lại, nơi nào cũng nguy hiểm. Ông lão lái đò vừa thuộc dòng sông, thuộc quy luật của lũ đá nơi ải nước hiểm trở này, vừa nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá. Vì thế, vào trận mạc, ông thật khôn khéo, tĩnh tâm như vị chỉ huy cầm quân tài tình. Mọi giác quan của ông lão đều hoạt động trong sự phối hợp nhịp nhàng, xác thực. Xong trận, lúc nào cũng ung dung, thư thái như chưa từng vượt thác: sóng thác xèo xèo tan ra trong trí tưởng. Sông nước lại thanh bình. Đêm đó nhà đò đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam và toàn bàn về cá anh vũ, cá dầm xanh, về những mẫu hầm cá hang ca mùa khô nổ những tiếng to như mìn bộc phá rồi túa ra đầy tràn ruộng. Cũng chả thấy người nào bàn thêm một lời nào về cuộc đấu thắng vừa qua nơi ải nước đủ tướng dữ quân tợn vừa rồi. Như những nghệ sĩ chân chính, sau lúc vắt kiệt sức mình để thai nghén nên tác phẩm ko mấy người nào tự tán tụng về công sức của mình. nhà văn Nguyễn Tuân đưa ra một lời nhận xét: Cuộc sống của họ là ngày nào cũng chống chọi với sông Đà dữ dội, ngày nào cũng giành lấy sự sống từ tay những mẫu thác, nên nó cũng ko sở hữu gì là hồi hộp, đáng nhớ Họ nghĩ thế, lúc ngừng chèo. Thấp người lái đò anh hùng có nhẽ dễ thấy, nhưng nhìn người lái đò tài hoa, chỉ sở hữu Nguyễn Tuân.
2. Cảm nhận về hình tượng người lái đò qua bài tùy bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân, mẫu số 2:
Một tác phẩm văn học to, sở hữu trị giá sống mãi trong lòng người đọc thì tác phẩm đó phải xây dựng được những nhân vật tiêu biểu trong hoàn cảnh tiêu biểu, tập hợp đầy đủ tài năng và tâm huyết của người nghệ sĩ. Nhân vật ông lái đò trong tùy bút “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân là một nhân vật như thế.
Dưới ngòi bút thần kì của Nguyễn Tuân, bức tranh thiên nhiên sông Đà hiện lên vô cùng hung bạo, trữ tình sở hữu vị trí quan yếu làm nên một tấm phông rất thích hợp để hình tượng người lao động ở trên núi rừng Tây Bắc nổi lên với hai phẩm chất, đó là chất anh hùng và chất nghệ sĩ mà tiêu biểu là ông lái đò rất gan dạ, dũng cảm sắp hai mươi năm chống chọi với thác đá trong nước sông Đà để tồn tại. Vô lăng của ông được miêu tả là “vô lăng ra hoa”. Ông lái đò hiện lên trong những trang văn của Nguyễn Tuân đầy ấn tượng với những nét về ngoại hình đúng là một con người của sông nước: Ông sắp bảy mươi tuổi nhưng rất chắc khỏe “thân hình gọn quánh như chất sừng, chất mun”, “tiếng nói ào ào như sông nước”. “hai tay dài lêu nghêu như mẫu sào lái đò”, “hai chân khuỳnh khuỳnh như đang kẹp chặt mẫu cuống lái trong tưởng tượng”… Chỉ vài nét phác họa tài hoa mà nhà văn như chạm khắc hình tượng ông lái đò như là một anh hùng trên sông nước, vĩnh viễn đọng lại vào trái tim độc giả để dự đoán về nhân vật cả thế cục gắn với nghề lái đò và mức độ tay nghề đã đạt tới mức nghệ sĩ.
Có nhẽ bao tình cảm yêu thích, yêu quý sông Đà của Nguyễn Tuân được gửi gắm vào nhân vật ông lái đò, nên nhà văn đã để nhân vật của mình gắn bó với sông Đà tới mức máu thịt, hiểu và yêu dòng sông tới mức thuộc lòng từng tên thác tên ghềnh hơn một nghìn tên dù dễ hay khó đều tập hợp lắng đọng thành một dòng chảy trong trái tim của ông lái đò hay chính là trái tim của Nguyễn Tuân. Ông thuộc dòng sông như thuộc một “bản trường ca, thuộc tới từng dấu chấm dấu phẩy, dấu chấm than và từng đoạn xuống dòng”. “Ông lái đò đã nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá, ông đã thuộc quy luật phục kích của lũ đá nơi ải nước”. Chính vì vậy mà ông lái đò đã khuất phục, chế ngự được sự hung bạo của dòng sông Đà. Ông ko phải thần thánh mà chỉ là một người lao động thường nhật bằng xương bằng thịt nhưng với trí dũng song toàn nên ông vẫn thắng lợi thiên nhiên nghiệt ngã để tồn tại lao động thông minh trong công cuộc xây dựng bảo vệ Tổ quốc. Tính cách của ông lái đò được cụ thể qua những cuộc giao tranh dữ dội với nước, sóng, gió và đá qua ba thạch trận. Trước hết là trùng vi thạch trận thứ nhất, người đọc đặc trưng ấn tượng với những câu văn tả đá được nhân hóa như một đội quân: “đá tảng, đá hòn”.., “đá tiền vệ” đã bày ra thạch trận với năm cửa, sở hữu bốn cửa tử và một cửa sinh. Không những thế, nhà văn sử dụng một loạt động từ trùng điệp để tô đậm sức mạnh của đội quân đá: “phục kích”, “nhổm cả dậy”, “đứng ngồi nằm tùy theo thị hiếu”. “ăn chết”, ‘canh cửa”, “hất hàm’…Cùng hưởng với những động từ là những tính từ làm vượt bậc tính hung bạo: “ngỗ ngược”, “nhăn nhúm”, “méo mó”…Tất cả làm vượt bậc thế và lực của đá sông vừa đông vừa mạnh hung tợn, ghê sợ tạo thành thế ko cân sức với ông lái đò chỉ sở hữu một mình đơn phương độc mã để gieo vào lòng người đọc bao phấp phỏng, hồi hộp. Kế bên đá là nước, “phối hợp với đá, nước thác reo hò làm thanh viện cho đá”, tạo nên âm thanh dữ dội tăng thêm ko khí chống chọi khốc liệt. Sóng nước biết tung ra những đòn đánh nguy hiểm như đánh giáp lá cà, đánh khuýp quật vô hồi, đá trái, thúc gối…Với thể nói Nguyễn Tuân đã rộng mở sự uyên bác bỏ tài hoa của mình để kho ngôn từ phong phú sinh động đầy ắp trong mọi ngành nghề của sự sống, tuôn chảy ko ngừng cả những tiếng nói quân sự thể thao, quân sự cũng được huy động với tần số đậm đặc để cực tả đá nước sông Đà. Đây chính là nghệ thuật vẽ mây đẩy trăng để gián tiếp tụng ca chí dũng song toàn của ông lái đò. Ở chặng này, nhà văn tụng ca ông lái đò sở hữu sức chịu đựng phi thường “ông đò cố nén vết thương, hai chân vẫn kẹp chặt cuống lái”…chỉ huy ngắn gọn kín đáo và ông đã thắng lợi “phá song trùng vi thạch trận thứ nhất”.
Ở trùng vi thạch trận thứ hai, đá nước sóng tăng thêm nhiều cửa tử “dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh”, “bốn năm thủy quân ko ngớt khiêu khích”…Những động từ mạnh vẫn tiếp tục tuôn chảy ko ngớt trên những trang văn cùng hưởng với phép tu từ so sánh nhân hóa rất độc đáo giúp nhà văn biến sóng nước thành hùm thiêng, sông nước tăng thêm sức mạnh tới đỉnh điểm của Đà giang để tiếp tục tôn lên tư thế hào hùng của ông lái đò.
Ông lái đò “ko chút nghỉ tay, nghỉ mắt phá luôn vòng vây thứ hai và đổi luôn chiến thuật”, “ông đò nắm chắc binh pháp của thần sông, thần đá, ông đã thuộc hết quy luật phục kích của lũ đá” nên ông chủ động tự tín nhanh nhẹn làm chủ tình thế “cưỡi lên thác sông Đà như cưỡi hổ, nắm chặt bờm sóng, ghì cương lái, phóng nhanh, chặt đôi thác để mở đường tiến”. Những động từ mạnh liên tục lại như đưa người đọc vào cuộc đấu của sóng nước tạo ra trạng thái say như say sóng, để từ đó tôn vinh lên những nét đẹp của ông lái đò đó là mưu trí, dũng cảm, kiên cường. Nếu ở cuộc giao tranh thứ nhất và thứ hai Nguyễn Tuân cực tả vẻ đẹp trí dũng song toàn và phẩm chất anh hùng của ông lái đò thì ở chặng thứ ba này Nguyễn Tuân muốn cho người đọc thấy vô lăng ra hoa của ông lái đò. Nguyễn Tuân miêu tả “bên phải, bên trái đều là luồng chết” khiến cho ông lái đò phải vận dụng tài năng nghề nghiệp của mình, nâng thuyền của mình lên mặt nước như nghệ sĩ lái mô tô bay trong ko trung để “xuyên qua mặt nước”…những động từ mạnh “vút” hay “xuyên” lặp đi lặp lại nhấn mạnh tốc độ lái thuyền nhanh mạnh, cùng với nhiều phép so sánh liên tục khiến cho người đọc vừa cảm nhận được độ nhanh mạnh vừa cam nhận được độ khéo léo của con thuyền trong hướng đi luồn lách tránh đội quân đá đông đúc. Nghệ thuật lái thuyền tới đây khiến cho người đọc hoàn toàn tâm phục, khẩu phục. Đúng là ông lái đò đã đạt tới mức nghệ sĩ trong nghề nghiệp của mình.
Nguyễn Tuân thực thụ là một nghệ sĩ tài hoa bậc thầy trong việc ngợi ca những con người lao động trong gian lao nguy hiểm nhưng đầy vinh quang đãng, tiêu biểu là hình tượng ông lái đò trong tùy bút “Người lái đò sông Đà” với nhiều nét đẹp và cả chất nghệ sĩ trong nghề.
3. Cảm nhận về hình tượng người lái đò qua bài tùy bút Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân, mẫu số 3:
Tố Hữu đã từng viết:
“Chín năm làm một Điện Biên
Nên vành hoa đỏ, nên thiên sử vàng”
Sau cuộc đấu thắng Điện Biên lừng lẫy năm châu, chấn động trái đất với hiệp đinh Genève được kí kết, miền Bắc tiến lên chủ nghĩa xã hội. Theo lời kêu gọi của Đảng, miền Bắc dấy lên phong trào tự nguyện, tới những vùng xa xôi của Tổ quốc để khôi phục kinh tế, để hàn gắn vết thương chiến tranh. Họ trở lại nhiều hơn cả những nơi xưa vốn là chiến trường. Tây Bắc Điện Biên được xem là một miền đất hứa. Hàng loạt con người mới của xã hội chủ nghĩa nô nức tới miền Tây của Tổ quốc. Họ ra đi đầy ắp tiếng hát, đầy sông đầy cầu. Sự thực cuộc sống bước vào văn học như một qui luật thế tất bởi nhà văn là thư kí trung thành của thời đại. Nếu Nguyễn Khải sở hữu tập truyện “Mùa lạc”, Nguyễn Huy Tưởng sở hữu tác phẩm “Bốn năm sau”, Chế Lan Viên sở hữu “Tiếng hát con tàu” thì Nguyễn Tuân sở hữu tập tùy bút “Sông Đà” gồm mười lăm bài kí sáng tác năm 1958 – 1960lúc nhà văn đi thực tế trên mảnh đất Tây Bắc. Vong linh của tập tùy bút là bài kí “Người lái đò sông Đà”. Tác phẩm được đưa vào trong chương trình giảng dạy như là một trong những tuyệt bút của Nguyễn Tuân ở thể kí. Thành công của Nguyễn Tuân trong tác phẩm này kế bên việc xây dựng được hình tượng con sông Đà trung thực, sống động, ta phải kể tới tác giả đã thể hiện được hình tượng Người lái đò sông Đà tiêu biểu cho vẻ đẹp của con người mới xã hội chủ nghĩa. Với thể khẳng định ko quá lời rằng với tác phẩm “Người lái đò sông Đà”, ngòi bút của Nguyễn Tuân đã nở hoa trên dòng sông văn học của mình.
Tới với “Người lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân, điều trước hết người yêu văn bắt gặp đó là hình ảnh con sông Đà được nhà văn tài tình này xây dựng vô cùng trung thực và sống động. Dòng sông đó hiện lên dữ dội khác thường nhưng cũng nên họa, nên thơ. Nhưng con sông Đà hiện lên dù trung thực, hung bạo hay trữ tình tới đâu cũng chỉ làm nền cảnh để Nguyễn Tuân tô lên chân dung của con người mới xã hội chủ nghĩa thông qua hình tượng ông lái đò Lai Châu. Chỉ lúc ông đò xuất hiện thì bức tranh Đà Giang của Nguyễn Tuân mới trở nên hoàn chỉnh bởi ông đò Lai Châu chính là chủ thể của bức tranh thiên nhiên. Với được điều đó bởi Nguyễn Tuân đã được giác ngộ lí tưởng của Đảng. Trong văn học, những người nghệ sĩ cách mệnh, thiên nhiên hiện ra dù hùng vĩ, mĩ lệ tới đâu cũng chỉ là nền cảnh để tô lên sự hiện diện của con người. Con người làm chủ thiên nhiên, làm chủ núi rừng, làm chủ dòng sông, làm chủ cả thế cục mình. Ông đò Lai Châu là một nhân vật tương tự.
Sở dĩ Nguyễn Tuân viết thành công ông đò Lai Châu trong thiên tùy bút của mình bởi nhắc tới Nguyễn Tuân là phải nhắc tới một nhà văn của chủ nghĩa duy mĩ, cả đời chỉ phụng sự mẫu đẹp. Vì vậy, những nhân vật của Nguyễn Tuân dù làm bất cứ nghề nghiệp gì cũng phải là người nghệ sĩ trên nghề nghiệp của mình. Ta đã từng bắt gặp một Huấn Cao sở hữu tài viết chữ đẹp, là một nghệ sĩ viết chữ đẹp. Đó còn là một Bát Lê trong “Bữa rượu máu” tuy chỉ là một đao phủ nhưng qua ngòi bút của Nguyễn Tuân lại trở thành một nghệ sĩ chém người… Ở đây, ta thấy ông đò Lai Châu cũng là một người nghệ sĩ tương tự. Dù tuổi đã vào bảy mươi nhưng lúc lái thuyền trên dòng sông Đà hung bạo với nhiều thác dữ, nhiều luồng chết, nhiều vực xoáy, vô lăng của ông vẫn ra hoa. Ông làm chủ dòng sông Đà, làm chủ cả thiên nhiên, làm chủ thế cục. Ông là người nghệ sĩ trên sông nước mà Nguyễn Tuân đã tìm thấy ở trên Tây Bắc. Với thể khẳng định chính người nghệ sĩ trên dòng sông Đà này đã trở thành một nguồn cảm hứng vô tận đối với ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân
Tương tự, ta sở hữu thể thấy ông đò Lai Châu bước vào trang văn đã được thể hiện một cách vô cùng trân trọng dưới ngòi bút Nguyễn Tuân. Điều này chỉ sở hữu thể sở hữu ở một Nguyễn Tuân sau cách mệnh tháng Tám vì lúc này, Nguyễn Tuân đã được ánh sáng của Đảng soi rọi, phù sa của nhân dân bồi đắp. Ông đứng giữa lòng nhân dân mà nhân dân là cội nguồn của nghệ thuật. Sự gắn kết đó đã được Tố Hữu nâng lên thành hình tượng thơ đẹp:
“Nhân dân là bể
Văn nghệ là thuyền
Thuyền xô sóng dậy
Sóng đẩy thuyền lên”
Nhớ lại trước cách mệnh Nguyễn Tuân vẫn chìm đắm trong vòng mẫu “Tôi” của một nhà văn lãng mạn tiêu biểu. Ông chỉ viết về những con người kì vĩ, to lao của một thời vang bóng ví như nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm “Chữ người tử tù” lấy từ nguyên mẫu ngoài đời là Cao Bá Quát. Sau cách mệnh, Nguyễn Tuân đi từ mẫu “Tôi” đơn chiếc tới mẫu “Ta” của cùng đồng. Tuy vậy, mẫu “Tôi” của Nguyễn Tuân ko mất đi mà trái lại, nó được ánh sáng của Đảng nuôi dưỡng, được bồi đắp bởi phù sa nhân dân và trở nên đa cảm hơn, nhạy cảm hơn. Ông tìm thấy chủ nghĩa anh hùng ngay trong đời của những người dân thường nhật thời hiện đại. Vì vậy, sau cách mệnh Nguyễn Tuân viết nhiều về anh lính, chị dân quân, anh du kích… Đó là những con người anh hùng ngay trong đời thường nhật, những con người rất bình dị. Ông đò Lai Châu là một nhân vật tương tự. Để khẳng định rằng mình đã tìm thấy chủ nghĩa anh hùng ở những người dân thường nhật, Nguyễn Tuân đã để ông đò Lai Châu là một người khuyết danh khiến cho cho ông cũng là một con người thường nhật như muôn nghìn người dân Tây Bắc khác. Họ rất thường nhật nhưng cũng lại rất anh hùng mà như Nguyễn Khoa Điềm đã viết:
“Họ đã sống và chết
Giản dị và bình tâm
Ko người nào nhớ mặt đặt tên
Nhưng họ đã làm ra Đất Nước”
Hơn nữa, như đã nói ở trên, “Người lái đò sông Đà” nói riêng cũng như tập tùy bút “Sông Đà” nói chung được sáng tác vào những năm 1958 – 1960. Trong gi¬người nào đoạn này, miền Bắc đang tiến lên xây dựng chủ nghĩa xã hội. Nghe theo tiếng gọi của Đảng, những nhà văn đã lên Tây Bắc để khai phá hồn thơ, xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa trong văn học. Đó là anh Nhẫn trong “Cỏ non” của Hồ Phương, anh Khôi trong “Nước về”, Quyên trong “Chiếc sân gạch” của Đào Vũ, anh thanh niên ko tên trong “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Tuân Long, là Huân, là Đào, là Duệ, là Dịu, là Lâm trong “Mùa lạc” của Nguyễn Khải… Hòa vào phong trào của Đảng, Nguyễn Tuân cũng tìm thấy chân dung của con người mới xã hội chủ nghĩa đó chính là ông đò Lai Châu. Với thể khẳng định ko quá lời rằng họ chính là những bông hoa đẹp trong vườn hoa xã hội chủ nghĩa.
Như đã nói ở trên, ông đò Lai Châu trong tác phẩm này là một nhân vật khuyết danh. Điều này cho thấy Nguyễn Tuân ko sở hữu ý định xây dựng ông đò theo một kiểu nhân vật tiêu biểu. Nói cách khác, ông đò Lai Châu ko phải là một tiêu biểu văn học vì nhân vật tiêu biểu bao giờ cũng sở hữu tên tuổi, sở hữu liên hệ xác định, sở hữu hoàn cảnh phải tiêu biểu. Ông đò Lai Châu tuy chỉ là một nhân vật khuyết danh bình hường trong đời sống thường nhật nhưng ông lại sở hữu một vị trí đứng rất đặc trưng trong tâm hồn người yêu văn Nguyễn Tuân. Cả đời ông sở hữu mười năm gắn bó với nghiệp sông nước. Mười năm đối với đời của một con người ko phải thời kì dài. Thế nhưng trong suốt mười năm đó, ngày nào ông cũng phải cưỡi thác sông Đà như cưỡi hổ, phải đối mặt với những trùng vi thạch trận; ngày nào ở nơi đó ranh giới giữa sự sống và mẫu chết cũng vô cùng mỏng manh. Điều đó đã khiến cho cho mười năm đó dài tựa trăm năm.
Chính thế cục gắn bó với sông nước đã làm nên mẫu dáng vẻ rất riêng của ông đò Lai Châu. Nguyễn Tuân đã chỉ ra được những đặc điểm rất riêng đó: Tay ông lêu nghêu như mẫu sào. Chân ông khuỳnh khuỳnh gò lại như kẹp mẫu cuỗng lái trong tưởng tượng. Ông đò Lai Châu bỏ nghề đôi chục năm nay rồi nhưng ngày nào ông cũng ngỡ mình như đang lái thuyền trên sông nước. Tiếng ghềnh sôi thác réo vẫn còn âm vang trong giọng nói của ông. Đôi mắt của ông nửa thực nửa mơ như muốn mơ về một cõi mơ xa thẳm. Nhỡn giới của ông cao vòi vọi như lúc nào cũng hướng về một bờ bến nào đó ở trong sương mù. Đã vào độ tuổi bảy mươi nhưng ông vẫn còn vạm vỡ quá. Chiếc đầu quắc thước được đặt trên một thân hình to khỏe gọn quánh chất sừng chất mun. Người xưa sở hữu câu “giàu hai con mắt, khó đôi bàn tay”. Với người lái đò, có nhẽ điều quan tâm của Nguyễn Tuân là ở đôi bàn tay của ông. Đôi tay ông còn trẻ trung quá khiến cho cho nhịn nhường như thời kì đã sở hữu bước lùi trong tuổi tác của ông đò. Như một lẽ thường tình, người nào sống quá lâu trong lam lũ vất vả thì người đó chóng già. Riêng với ông đò Lai Châu, từ khuôn mặt tới nụ cười của ông đều là của tuổi xanh. Đây chính là tiền đề để Nguyễn Tuân xuất thần câu văn rất đẹp: “Khuôn mặt ông he hé nửa mồm cười”.
Ko chỉ ngừng lại ở đó, ngòi bút tài tình của Nguyễn còn lách sâu vào để khắc họa những tính cách rất riêng của ông đò Lai Châu. Vẫn biết rằng Đà giang là một con sông rất đặc trưng trên quốc gia trăm sông nghìn núi này. Điều đó đã hơn một lần được Nguyễn Quang đãng Bích khẳng định:
“Chúng thủy giai Đông tẩu
Đà giang độc Bắc lưu”
Sự độc đáo của Đà giang đã tạo nên sự hung bạo của nó. Để chinh phục được con sông Đà hung bạo, ông đò Lai Châu đã bộc lộ mình là một người sở hữu tính cách phi thường như “chim hải âu chỉ quen đối đầu với sóng dữ”. Ông chỉ thích lướt sóng lướt thuyền trên đoạn “thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh trên sông đá”. Ông cũng đã từng tâm sự “Lái thuyền trên dòng sông Đà ở quãng sông ko sở hữu sóng rất dễ dại chân tay và rất dễ buồn ngủ.” Tương tự, một người thích đương đầu với sóng gió, thích đương đầu với gian khổ hi sinh, ông đò Lai Châu thực sự là một con người sở hữu tính cách phi thường. Nhìn rộng ra, đây là sự hóa thân của ngòi bút Nguyễn Tuân. Ông ko thích những gì là thường nhật, là quen nhàm bởi “mẫu thường nhật là cõi chết của nghệ thuật”. Chính vì lẽ đó, Nguyễn Tuân đã khẳng định được vị trí của mình trên tao đàn bằng những đề tài khá gai góc để bộc lộ sở trường, phong cách của một người nghệ sĩ đã được giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh đóng đanh trong một chữ “ngông”.
Không những thế, ông đò Lai Châu còn là một người sở hữu trí tưởng rất tuyệt vời. Trí tưởng của ông chẳng khác nào cuốn thủy văn sông Đà. Ông nhờ tới tường tận như đóng đanh vào trong lòng từng con thác. Tuy bỏ nghề đã đôi chục năm nay nhưng lúc Nguyễn Tuân đi khảo sát dòng sông, ông vẫn kể vanh vách năm mươi trên tổng số bảy mươi ba con thác dữ từ ngã ba biên giới Việt – Trung về tới Chợ Bờ. Ông hiểu rõ tính cách qui luật của từng con thác dữ, của từng tướng đá nơi đây từ cách bày binh bố trận của nó. Đây ko chỉ là biểu hiện trí tưởng đơn thuần của một con người mà nó còn là biểu hiện của lòng yêu nghề, coi “nghề” như “nghiệp”. Ông gắn bó với nghề nghiệp của mình như con ong làm mật yêu hoa, con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời. Nhìn rộng ra, đây cũng là biểu hiện phong cách của Nguyễn Tuân. Ông cả đời siêng năng cần mẫn như con ong hút nhụy từ những bông hoa của cuộc sống. Ko sở hữu sự cần mẫn của con ong, nhụy hoa ko thể trở thành mật ngọt. Với thể khẳng định, nếu coi ông lái đò thuộc những con thác ở Đà giang như người nghệ sĩ thuộc tác phẩm của mình, coi con sông Đà là một thiên anh hùng ca của thiên nhiên Tây Bắc dữ dội, khác thường, nên họa, nên thơ thì ông đò Lai Châu thuộc bản anh hùng ca đó tới từng dấu chấm, dấu phẩy.
Ko chỉ sở hữu trí tưởng tuyệt vời, sở hữu tính cách phi thường, ông đò còn là một con người rất khỏe mạnh. Ngày nào lái thuyền trên dòng sông Đà, ông luôn phải tập trung cao độ, người luôn phải dựng đứng. Ông phải luôn mắt, luôn chân, luôn tay, luôn gân và cả luôn tim. Chỉ cần khinh suất một tẹo là cả người và thuyền sẽ bị lật úp dưới dòng sông Đà mà như sở hữu lần Nguyễn Tuân đã mô tả: “Với những con thuyền đã bị mẫu hút nó hút xuống, thuyền trồng cây chuối ngược rồi vụt biến đi, bị dìm và đi ngầm dưới lòng sông tới mươi phút sau mới thấy tan xác ở khuỷnh sông dưới.” Thế nhưng ông đò Lai Châu vẫn thắng lợi những đoạn sông hung bạo vì ông là một người trí dũng. Gặp những mẫu hút nước, người khác phải run tay thì ông lại bơi dẻo tay chèo, nắm chặt lấy bờ sóng để phóng qua. Cũng đã sở hữu những lúc thuyền của ông đò bị sóng nước ùa vào bẻ gãy cán chèo, tóm lấy thắt lưng, sử dụng đòn tỉa, đòn âm làm ông đuối sức, mắt hoa lên, nhìn cửa sông ngỡ là cửa biển, cả một rừng đom đóm ùa xuống châm lửa xuống đầu sóng… Mặc dù vậy, ông đò vẫn ko hề buông tay, tiếng chỉ huy tay chèo vẫn vô cùng ngắn gọn và đầy tỉnh táo vì ông là một người trí dũng hơn người.
Ngoài ra, ông đò Lai Châu còn là một con người rất khéo léo. Lái thuyền trên dòng sông Đà thực sự là một nghệ thuật. Ông đò Lai Châu vốn là một nghệ sĩ trên sông nước vậy nên tất cả những nhịp chèo của ông lúc thì thư thả, lúc thì mạnh khỏe, dứt khoát. Ông nhớ rất rõ từng con thác, từng tướng đá và biết rất rõ lúc lui lúc tiến vô cùng nhịp nhàng. Với những tướng đá ông tránh ra để giảm tay chèo, nhưng sở hữu những con thác ông đè sấn lên, chặt đôi ra để mở đường tiến. Nhiều lúc thuyền của ông đò như một mẫu tên tre xuyên qua cổng đá cánh mở, cánh khép. Sau lúc vượt qua ba trùng vi thạch trận, thuyền của người nghệ sĩ lái thuyền trên dòng sông Đà đó lại trôi vào một quãng sông lặng tờ, yên ả, nhịp chèo trở nên thư thả như thuyền tôi trôi trên sông Đà. Rồi cứ thế, qua mẫu quãng sông đầy nên thơ, người nghệ sĩ lúc này ngồi thản nhiên như để ung dung ngắm cảnh ở nơi đây. Tối tới, nhà đò lại neo đậu trong một mẫu hang lạnh thổi lửa nướng cơm lam và kể về việc nhà cửa, về cách làm ăn, kể về những loài cá quí hiếm chỉ sở hữu ở sông Đà. Tuyệt nhiên Nguyễn Tuân ko thấy những con người nơi đây kể về chiến công của mình sau một trận vượt thác. Đó là bởi đức tính anh hùng là một phần cố hữu trong tâm hồn của người lái đò nơi đây, trở thành một phần bản tính của người dân Tây Bắc. Đứng trước đức tính khiêm nhượng của người Tây Bắc, mẫu “Tôi” của Nguyễn Tuân co cụm lại, câu văn trở nên đầy tế nhị, ko phô trương, kéo dài, ngồn ngộn tiếng nói như ở những đoạn văn trên nữa. Điều này chỉ sở hữu thể sở hữu ở một Nguyễn Tuân sau cách mệnh tháng Tám mà thôi.
Tương tự rõ ràng, thông qua “Người lái đò sông Đà”, với khoảng vài trang sách, vài trang tùy bút, Nguyễn Tuân đã dựng lên trước mắt chúng ta một bức chân dung của người nghệ sĩ lái đò. Ông thực sự là người nghệ sĩ trên sông nước. Lái thuyền trên dòng sông Đà hung bạo, vô lăng của ông vẫn ra hoa nhưng điều quan yếu mà ta cần phải bàn tới đó là ông chính là bông hoa đẹp trong vườn hoa xã hội chủ nghĩa. Có nhẽ đây là bức chân dung trung thực nhất về vẻ đẹp của con người mới xã hội chủ nghĩa, những con người sống rất lặng thầm, giản dị, sẵn sàng trở thành một hậu phương to của một miền Bắc để sau này tiếp viện cho tiền tuyến to ở miền Nam thành đồng Tổ quốc.
Với thể khẳng định rằng bài kí “Người lái đò sông Đà” đã bộc lộ toàn bộ sở trường, phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Người ta yêu Nguyễn Tuân vì Nguyễn Tuân rất sở hữu tài. Người ta trọng Nguyễn Tuân vì ông là một người nghệ sĩ của mẫu đẹp, người nghệ sĩ của hai chữ “thiên lương” trong sáng. Nhưng nói một cách khách quan, văn của Nguyễn Tuân ko phải người nào cũng ưa thích, nhất là những bài tùy bút bởi Nguyễn Tuân hay viết những câu văn rất dài cùng những tư liệu khá khô khan, khó hiểu. Bài kí “Người lái đò sông Đà” cũng ko tránh khỏi những tì vết kể trên. Tuy nhiên, với bức chân dung của ông đò Lai Châu cùng tất cả những gì Nguyễn Tuân đã cống hiến trên thi đàn văn học, Nguyễn Tuân thực sự là một tài năng to, là một tư cách to mà như Nguyễn Minh Châu đã nói: “Nguyễn Tuân là một khái niệm về người nghệ sĩ.”
Đăng bởi: THPT Sóc Trăng
Chuyên mục: Giáo Dục