
Nhân ngày 20/11, Taimienphi.vn xin tổng hợp và san sớt những bức thư hỏi thăm sức khỏe thầy cô giáo cũ hay, ý nghĩa giúp bạn nhanh chóng mang được ý tưởng hay để viết thư hỏi thăm sức khỏe thầy giáo cũ của mình.
Thư hỏi thăm thầy cô giáo
Tổng hợp những bức thư hỏi thăm sức khỏe thầy giáo cũ
1. Bài số 1
Hạ Long, ngày 10 tháng 11 năm 2018.
Thầy Tùng kính mến!
Hôm nay là ngày 20 tháng 11, ngày Nhà giáo Việt Nam, sau lúc tham gia buổi lễ tri ân ở trường, trên phố về nhà, con chợt nhớ tới thầy. Vậy nên ngay lúc về tới nhà, con đã vội vàng viết bức thư này muốn gửi tới thầy lời chúc cùng lời thăm hỏi.
Thầy dạo này mang khỏe ko ạ? Mấy em học trò năm nay thầy chủ nhiệm mang ngoan ko thầy? Công việc dạy học trên trường của thầy vẫn ổn định chứ ạ? Còn chị Bích nhà thầy chắc đã vào được trường Đại học mà chị đấy mong muốn rồi thầy nhỉ? Chỉ còn bé Kiên là sắp tới vào Tiểu học phải ko thầy? Em kính chúc gia đình thầy luôn hạnh phúc và vui vẻ.
Còn em, em vẫn khỏe lắm thầy ơi. Học lên càng cao, tri thức càng nhiều, bài tập càng thêm khó. Nhiều lúc em muốn bỏ cuộc lắm, nhưng nhớ tới lời dạy của thầy, những điều mà thầy đã dặn em bao ngày qua, em lại tiếp tục phấn đấu. Mấy năm qua em đều được học trò giỏi đấy thầy. Sắp tới em sẽ học chăm hơn nữa để mang thể mang thời cơ được học tập tại trường chuyên mà em hằng mong ước. Em nhất định sẽ phấn đấu!
Thư cũng đã dài, em xin ngưng bút tại đây. Em chúc thầy mang một ngày Nhà giáo Việt Nam tràn ngập niềm vui, chúc sự nghiệp của thầy ngày càng ổn định và phát triển.
Học trò của thầy, Hương.
Nguyễn Lan Hương.
2. Bài số 2
Hà Nội, ngày … tháng …. năm …..
Thầy yêu kính!
Kể từ ngày về Hà Nội tới nay, em chẳng thư từ gì tới thầy cả. Thầy mang trách em là kẻ bội nghĩa ko? Ngày nay, Hà Nội đang vào mùa Tết, mùa rét, em nhớ thầy, cô, chị Xi, anh Phong và Quang quẻ Phát quá cỡ! Em cầu mong thầy và gia đình khoẻ mạnh là em mừng. Thầy mang hiểu lòng em ko?
Ngày nay thì ba, mẹ em ổn định được nơi ăn chốn ở rồi, em đã vào học một trường ở quận Ba Đinh. Vậy mà em lại nhớ Sài Gòn, nhất là vào những ngày này, ngày mà ở Hà Nội mọi nhà đang chuẩn bị đón xuân, người ra đường đều mặc áo rét.
Thầy yêu kính của em.
Thầy còn nhớ mùa Tết năm 2011 ko? Mùa Tết gia đình em vừa chân ướt chân ráo tới Sài Gòn. Bố mẹ em suốt ngày bận rộn với công việc. Với những ngày em ngờ ngạc đứng bên hiên trường, rồi thầy đèo em trên chiếc xe đạp đưa về cơ quan của bố em, nhưng bố em lại đi công việc vắng.
Khiếp, trời năm đấy sao mà lạnh tới thế! Rồi thầy gặp bố em, và hai người mang vẻ mến nhau. Em mừng lắm. Nhưng sự việc này đã trở thành kỷ niệm, em ko thể nào quên được là ngày bố mẹ em đều phải đi công việc. Người ở Kiên Giang, người về Sống Bé. Cả hai mang em tới gửi ở nhà thầy.
Thầy cô đã nghèo, bố mẹ em cũng chẳng khác gì hơn, vậy mà lúc đấy em chẳng quan tâm gì, cứ nghe được tới ở nhà thầy là em mừng rơn lên! Cả nhà đều phải ăn cơm độn, nhưng vui ơi là vui vì em được giành ăn với Phát. Em nhớ là Phát đã cáu lên rồi sừng sộ:
– Mày về nhà mày đi!
Em rơm rớm nước mắt. Thầy đã ôm cả hai đứa vào lòng mà bảo:
– Đừng rầy rà, Thạch đâu mang về nhà được!
– Nhưng bạn đấy giành của con.
– Ba sẽ đền cho cả hai. Được chứ?
Trời rét ngọt, em thì chỉ mang chiếc áo kaki. Thầy đã lấy áo lạnh của anh Phong cho em mặc, còn áo lạnh của thầy thì anh Phong mang. Lúc đó, em khoái quá! Ngày nay nghĩ lại…, em vừa thương vừa kính trọng thầy.
Mồng 6 Tết, bố em mới về, tới đón em. Tiễn hai bố con em, thầy cười thật thoải mái:
Lúc nào đi công việc, anh cứ cho bé tới đây, an tâm hơn! Dù sau đó, bố mẹ em đã ổn định công việc, em ko còn dịp được ở nhà thầy, nhưng em vẫn nhớ mãi lần được thầy cô chăm sóc đấy, nhất là những lúc như lúc này.
Trời Hà Nội trở rét nhưng đẹp lắm thầy ơi! Thành xã mang hương hoa sữa ngọt ngào, rộ lên sắc tím hoa đào. Người người tươi cười đi sắm Tết. Em mong mang dịp thầy ra Hà Nội, ghé lại nhà em. Lúc đấy, chắc cả nhà em vui mừng lắm thầy ạ!
Cuối thư, em cầu mong thầy cô hưởng một dòng Tết đầm ấm hạnh phúc. Em trông thư của thầy.
Học trò cũ của thầy Bùi Cẩm Thạch
3. Bài số 3
Thầy Minh xa nhớ!
Cũng sắp 3 năm rồi thầy nhỉ! Từ ngày em bước chân ra khỏi mái trường tiểu học thân yêu và cũng ngày đấy là ngày em phải rời xa thầy, xa những bạn.
Thầy kính mến!
Dạo này thầy và gia đình mang khỏe ko ạ! Hẳn là công việc đã làm thầy mỏi mệt và bận rộn? Học trò ở trường mới mang ngoan ko hả thầy? Thầy biết ko, từ ngày thầy chuyển trường, người nào cũng nhớ thầy nhiều lắm! Bố bảo muốn dẫn em lên thăm thầy nhưng chưa mang thời kì. Còn mẹ thì lúc nào cũng nhắc tới thầy, cứ hỏi hoài về thầy. Bố mẹ còn gửi lời hỏi thăm tới thầy nữa.
Niên học vừa qua, … không những em đạt học trò giỏi mà em còn được xếp thứ nhất trong lớp. Năm nay, em được chọn vào đội tuyển thi học trò giỏi cấp quận môn Toán. Em luôn được thầy cô và bạn bè khen ngợi, trợ giúp, động viên, khuyến khích. Đạt được kết quả như ngày hôm nay là nhờ vào công ơn to to của thầy và mọi người. Nhưng to lao hơn cả là sự trợ giúp, chỉ bảo tận tình của thầy. Với thể nói, thầy là ngọn đuốc sáng soi đường cho em đi.
Nhân ngày 20/11 để tỏ lòng hàm ân, em kính chúc thầy mạnh khỏe, hạnh phúc và gặp nhiều niềm vui. Em cảm ơn thầy về khoảng thời kì qua đã cho em tri thức, tình thương yêu, sự thông cảm. Công ơn thầy to to như trời bể, em xin ghi nhớ suốt cả thế cuộc”.
Nhận được bức thư này, thầy Dung đã rất xúc động. Thầy san sớt: Thầy rất vui lúc nhận được bức thư của em Nguyệt. Đây là món quà ý nghĩa nhất trong ngày 20/11 thầy nhận được, là động lực để thầy tiếp tục phấn đấu hơn nữa, cống hiến hơn nữa cho sự nghiệp giáo dục.
Được biết, là thầy giáo từ miền xuôi lên vùng núi cao của quận Mường Lát để dạy học, thầy Phạm Đăng Dung đã gắn bó với học trò nghèo miền núi nhiều năm. Gạt đi nỗi nhớ nhà, những vấn đề, thiếu thốn về hạ tầng vật chất thầy Minh cũng như nhiều thầy cô giáo ở vùng niềm núi xa xôi đang hết lòng vì học trò thân yêu.
4. Bài số 4
Kính thưa thầy, con là cô bé học trò được thầy dạy dỗ 40 năm trước ở vùng Bắc Ninh quê hương thầy, nơi con về sơ tán những năm 1960, lúc Mỹ mang bom đánh phá miền Bắc Việt Nam.
Trong đời mình, con được học với biết bao nhiêu thầy cô, nhưng những kỉ niệm về thầy mãi là những dấu ấn ko bao giờ mờ phai. Còn nhớ nét chữ đầu đời con viết sao vụng về về tới thế! Viên phấn con cầm chẳng hiểu sao cứ chuội khỏi tay.
Thầy nắm tay con, vừa giúp con uốn từng nét, vừa ân cần giảng giải. Từ viết phấn, chuyển sang viết chì, rồi tới viết mực, con tiến bộ dần nhờ thầy uốn nắn và chỉ bảo. Ngày đó, chúng con đâu mang nhiều thời kì học như thế hệ con dòng chúng con ngày nay.
Con mang hai em gái nhỏ, bố thì đi công việc xa, còn mẹ thì bận túi bụi với công việc ở cơ quan. Chưa đầy sáu tuổi, con học nấu cơm, xào rau, rửa bát, giặt quần áo và trông em. Để mang dòng đun, con cùng những bạn đi cắt gốc rạ ngoài ruộng về phơi, quét lá tre và nhặt mo nang. Con cũng theo những anh chị to đi mót lạc, mót khoai trên những thửa ruộng xã viên hợp tác đã thu hoạch xong để thêm vào khẩu phần gạo được cấp.
Thời kì trên lớp là lúc duy nhất con mang thể học đọc, học viết và con đã rất may mắn được thầy dạy dỗ tận tình và chu đáo bằng trách nhiệm của một nhà giáo và tình thương của một người cha. Lớp học ngày đó thật đơn sơ, nhưng với con, nó rất êm ấm và thân yêu vì ở đó con cùng những bạn được thầy ân cần dạy dỗ.
Từ những bài học đánh vần, tập tô, tập đọc, tập viết của lớp vỡ lòng, tới những bài về cách xem giờ và phép đo lường bằng mét, centimét của lớp 3. Dù địa điểm học là một mái đình cũ, một phòng tạm mái lợp lá, tường trát bùn trộn rơm bên bờ ao làng mình, hay một phòng xây gạch tróc vữa, trơ lõi đỏ trống huếch ở làng bên và mỗi lúc trời trở lạnh gió lùa vào từng đợt thấu xương, con đều thèm khát tới để được học với thầy.
Sáng học sớm và chiều học muộn để tránh phi cơ Mỹ. Con còn nhớ như in những sớm mùa đông rét buốt, đi qua gốc đa cổ thụ bên chùa, con run lên cầm cập, còn hai hàm răng thì va vào nhau ko thể ngừng được vì sợ và rét. Nhưng con đã cố để ko phải bỏ buổi học nào của thầy.
Con cũng ko quên những chiều hè muộn, giông tố nổi lên, sấm nổ đùng đùng, thầy biết con sợ, nên nán lại sau giờ tan lớp, chờ ngớt mưa đưa con về và cõng con qua chỗ lầy lội. Tấm lòng yêu thương học trò của thầy thật dung dị và mênh mông.
Những đứa trẻ Hà Nội chúng con ko chỉ được dân làng cưu mang, đùm bọc mà còn nhận được tình thương yêu và sự chăm sóc của những thầy cô giáo như thầy. Lúc con xa thầy, hồi cư về Hà Nội, con đã nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ những tiết học của thầy biết bao. Trong những phút da diết thương nhớ mái trường tuổi thơ và thầy, con đã vài lần viết thư gửi thăm thầy, nhưng ko được phúc đáp.
Con nghĩ thầy đã quên con. Nhưng giờ đây con mới biết rằng những lá thư của cô bé 9 tuổi ngày đấy, vì những vấn đề thời chiến, đã ko thể tới được tay thầy. Trong lúc đó, vốn tri thức của nhân loại mà thầy là người trước hết gợi mở đã giúp con tự tín bước tiếp trên phố học, đường đời sau này.
Bài học về tình yêu thương mà thầy dạy con bằng chính hành động của mình trở thành báu vật ý thức mà con mang được trong thế cuộc, giúp con thành người và làm người. Con vô cùng hàm ân thầy vì đã dạy dỗ và cho con nhiều tình yêu thương tới thế.
Những gì con đạt được trong thế cuộc đều nhờ công dạy dỗ và giáo dục của những thầy cô, và thầy, người thầy trước hết của con, là người ko thể thay thế.
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11, con xin bầy tỏ lòng hàm ân sâu sắc với công ơn dưỡng dục của thầy. Con kính chúc thầy sức khỏe và hạnh phúc!
Kính thư, Học trò
Gửi những lời chúc, câu ca dao tục ngữ về thầy cô, cập nhật ảnh bìa 20/11 ... đều là cách giúp bạn thể hiện lòng hàm ân, tri ân tới thầy cô, trong đó những câu ca dao tục ngữ về thầy cô hay, ý nghĩa ko chỉ gợi nhớ tới kỉ niệm thầy trò mà còn là lời tri ân sâu sắc tới thầy cô, thay đổi ảnh bìa 20/11 thể hiện bạn luôn hướng về thầy cô giáo, những công ơn của thầy cô ko bao giờ quên.
https://thuthuat.taimienphi.vn/viet-thu-hoi-tham-suc-khoe-thay-giao-cu-34669n.aspx
Ngoài ra, nếu muốn gửi tới thầy cô những lời chúc, hỏi thăm về sức khỏe, nhưng chưa biết khởi đầu từ đâu, những bạn mang thể tham khảo một số Lời chúc sức khỏe thầy cô tại đây nhé.