
Phó Chủ toạ nước Võ Thị Ánh Xuân thăm và tặng quà bệnh nhi ung thư Lắng tai trẻ em bằng trái tim, bảo vệ trẻ em bằng hành động Chưa nhận thức được hành vi bạo lực gia đình bởi tâm lý “yêu cho roi cho vọt” |
Một thời khắc vụt thành bất hủ
Trong cuốn sách "Kể chuyện Chưng Hồ", tác phẩm được soạn theo "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ toạ" của tác giả Trần Dân Tiên đã kể một câu chuyện là “Niềm vui bất thần”.
Truyện sở hữu đoạn: “Vào một buổi sáng nắng đẹp, cô giáo Mỹ dẫn những cháu mẫu giáo đi chơi vườn Bách Thảo. Tới vườn Bách Thảo phải đi qua Phủ Chủ toạ, là nơi Chưng Hồ sống và làm việc ở đấy. Qua nhà Chưng, những cháu mẫu giáo thích lắm. Em nào cũng sung sướng reo lên:
- Nhà Chưng Hồ! Tiếng những cháu hỏi mỗi lúc một nhiều khiến cho cô giáo lúng túng. Bỗng cánh cổng xanh Phủ Chủ toạ từ từ mở. Một đồng chí cán bộ vui vẻ nói với những đồng chí công an và cô giáo cho những cháu vào. Cô giáo sung sướng hồi hộp dẫn những cháu đi theo hàng vào Phủ Chủ toạ.
– A Chưng! Chưng Hồ! Chưng Hồ!
Một cháu nhỏ reo lên. Tất cả những cháu như bầy chim non bay nhanh về phía Chưng...”.
Bức ảnh “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi” |
Bình luận về truyện này, tác giả viết: Đây là một câu chuyện “người thực, việc thực”, được chính người trong chuyện kể và nhà văn ghi lại. Nội dung câu chuyện thể hiện niềm vui sướng của cô giáo và những cháu học trò mẫu giáo tình cờ được Chưng Hồ cho vào thăm nơi Chưng làm việc; Thăm nhà Chưng ở và vườn cây, ao cá của Chưng chăm sóc. Đó chính là một niềm vui bất thần đối với cả cô giáo lẫn những bạn nhỏ. Câu chuyện phản ánh sâu sắc lòng yêu thương của Chưng Hồ đối với thiếu nhi cũng như tình cảm của những cháu thiếu nhi đối với Chưng...
Sự khơi gợi từ mấy chữ “người thực, việc thực” đã thôi thúc người viết tìm kiếm nhân chứng của câu chuyện “Niềm vui bất thần”. Thật bất thần, chúng tôi gặp được nhà giáo, nữ Anh hùng Lao động Phí Vân Khanh. Bà là nguyên mẫu nhân vật trong câu chuyện, cũng là người góp phần vào sự kiện đó.
Nhà giáo Nhân dân, Anh hùng Lao động Phí Vân Khanh năm nay đã 84 tuổi. Bà sống một mình trong căn hộ tập thể chật hẹp, cũ kỹ tại Kim Liên (Hà Nội). Tới giờ, trong bà vẫn còn nỗi nhớ đau đáu về những kỷ niệm rạng rỡ thời còn là Hiệu trưởng của trường Mẫu giáo Chim Non (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) - đơn vị tiên tiến xuất sắc và là lá cờ đầu của giáo dục măng non Thủ đô trong nhiều năm liên tục.
Nhà giáo Phí Vân Khanh lưu giữ bức bức ảnh “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi” như một kỷ niệm đặc trưng |
Trong hoàn cảnh chiến tranh bom rơi đạn nổ (khoảng từ năm 1960-1970), Bộ Giáo dục và Huấn luyện cho phép những trại trẻ sơ tán học theo chương trình “tinh giản”. Tuy nhiên, bà Khanh vẫn đề xuất cho học trò theo chương trình “toàn diện”. Bà kể: “Tôi kiên trì phương pháp “học mà chơi, chơi mà học” trong những tiết dạy trẻ. Đồng thời, tôi nghiên cứu và đề xuất một số cải tiến trong bài dạy và những trò chơi cho thích hợp với từng chủ đề. Chính vì thế, dù đi sơ tán nhưng trẻ vẫn phát triển tốt cả về thể chất cũng như ý thức”.
Trong những năm tháng sau đó, cô giáo Phí Vân Khanh tiếp tục thông minh, đề xuất nhiều cải tiến trong giáo dục. Từ những sáng kiến của cô Khanh đạt hiệu quả cao, Hội đồng Khoa học giáo dục thành thị trấn Hà Nội đã xếp loại A và được Bộ Giáo dục và Huấn luyện đưa vào làm tài liệu giảng dạy chung cho toàn ngành.
Sau đó, nhà giáo Phí Vân Khanh được Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam mời tới báo cáo tại “Hội nghị biểu dương những tư nhân và đơn vị sở hữu sáng kiến kinh nghiệm xuất sắc” và được trao giải thưởng Chưng Hồ (năm 1971-1972). Bà được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lao động năm 1985.
Kỷ vật vô giá của người nữ anh hùng
Hiện giờ, tạm gác lại sau lưng thời kì hoạt động sôi nổi, bà Phí Vân Khanh sống trong toàn cầu của kỷ niệm và ký ức. Một trong những mảnh ghép quá khứ đặc sắc, đáng nhớ nhất của bà là đó là tham gia và câu chuyện “Niềm vui bất thần” và cũng chứng kiến khoảnh khắc tạo nên bức ảnh nổi danh “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi”.
Bà Khanh còn nhớ rõ, đấy là thời khắc Trung Thu năm 1961. Lúc bấy giờ, chiến tranh tạm lắng, người dân Thủ đô làm quen với nhịp sống vừa học tập, sản xuất, vừa sẵn sàng đấu tranh. Nhân dịp rằm tháng Tám, bà Phí Vân Khanh dẫn những bé là học trò của trường Mẫu giáo Chim Non đi thăm thị trấn phường, dạo vườn Bách Thảo, ăn kem mát lạnh. Ngang qua Phủ Chủ toạ, bà Khanh giới thiệu với những bé: “Đây là nơi Chưng Hồ sống và làm việc”.
Bức ảnh “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi” được bà Phí Vân Khanh trân trọng lưu giữ |
Trong những đôi mắt trong veo của những bé trường Mẫu giáo Chim Non sáng lên niềm vui ko thể tả bằng lời. Ko người nào bắt nhịp, những bé đồng thanh hát vang “Người nào yêu nhi đồng bằng Chưng Hồ Chí Minh”. Tiếng hát mang theo sự yêu kính và xúc động của những tâm hồn thơ ngây dành cho vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam!
Nữ anh hùng Phí Vân Khanh kể: “Đang lúc những bé ca hát thì một chú vệ binh tới nói rằng ko nên làm ồn, để cho Chưng Hồ ngơi nghỉ. Tôi vội đi lên giảng giải rằng những cháu quá yêu kính Chưng nên mới vô tình hát như thế. Trong thâm tâm tôi cũng biết việc làm ồn trước Phủ Chủ toạ là ko hay, nên sở hữu ý định đưa những bé đi ngay”.
Việc xảy ra sau đó đối với bà Khanh cứ như một giấc mộng. Từ trong Phủ Chủ toạ, Chưng Hồ đã nghe tiếng hát của những cháu nhi đồng. Người vẫy tay bảo những cháu vào sân chơi, thăm quan phong cảnh. Những bé ùa vào trong sân, sau đó lại vỗ tay và hát. Chưng Hồ cũng hòa vào điệu nhạc, cùng chung nhịp bước chân với thế hệ nhi đồng. Khoảnh khắc đấy được ghi lại, trở thành bức ảnh nổi tiếng “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi”. Trong bức ảnh, vị Cha già dân tộc cười rạng rỡ, nắm tay những cháu bé đáng yêu, vừa hát vừa nhảy múa. Tất cả tạo nên một cảm giác bình yên, thân thiết, sắp gũi vô cùng!
Câu chuyện "Niềm vui bất thần" thể hiện tình yêu thương vô bờ mà Chủ toạ Hồ Chí Minh dành cho thiếu niên, nhi đồng |
Chưng dắt tay hai cháu nhỏ nhất, còn những cháu khác xúm xít theo Chưng ra vườn. Chưng vừa đi vừa chỉ cho những cháu xem những cây Chưng đã trồng; Chỉ cho những cháu xem hai cây vú sữa miền Nam và thăm ao cá Chưng nuôi. Những cháu ríu rít đi quanh Chưng Hồ, lắng tai từng lời Chưng nói. Chưng dặn những cháu phải ngoan ngoãn, sạch sẽ, vâng lời cô giáo. Những cháu lắng tai Chưng nói, muốn ở bên Chưng mãi mãi nhưng đã tới giờ Chưng tiếp khách cô giáo phải cho những cháu ra về. Chưng vẫy tay chào nhìn theo những cháu. Những cháu vừa đi vừa luyến tiếc. Cháu nào cũng ngoảnh lại đề cố ngắm Chưng thêm chút nữa...
Bà Khanh bổi hổi: “Câu chuyện “Niềm vui bất thần” và tác phẩm “Chưng Hồ nhảy múa cùng những cháu thiếu nhi” đều kể về một sự kiện bất thần, ko sở hữu sự sắp xếp nhưng lại thể hiện rõ tình yêu thương của Chưng Hồ với nhi đồng một cách sâu sắc, rõ nét và thăng hoa. Trong cuộc thế tôi, khoảng khắc đấy vĩnh viễn là tươi đẹp nhất...”.
Tiếng nói của bà Khanh nhẹ dần rồi chìm vào căn phòng, giống như bóng hình nhỏ bé của bà cũng dần dần rơi vào miền ký ức - duy chỉ sở hữu đôi mắt là vẫn cười, vẫn yêu thương và kính ngưỡng...