
TOP 5 Bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên hay, đặc sắc nhất. Qua đó, giúp những em tiện lợi ghi lại những kỷ niệm đáng nhớ của mình trong ngày khai trường trước tiên.
Buổi trước tiên tới trường vô cùng bỡ ngỡ, bao xúc cảm ùa về khó diễn tả thành lời. Chắc hẳn người nào cũng với những kỷ niệm đáng nhớ về ngày trước tiên tới trường, vậy hãy kể lại cho thầy cô và những bạn cùng nghe nhé. Mời những em cùng tham khảo bài viết để với thêm nhiều ý tưởng mới:
Câu 2 (Phần Tập luyện - Ngữ văn 8 tập Một trang 9): Viết bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên.
Ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên - Mẫu 1
Ngày trước tiên đi học là ngày ko người nào trong chúng ta với thể quên được, những kỉ niệm ngày trước tiên tới lớp với nhiều kỉ niệm sâu sắc. Tôi năm nay đã lên lớp 8 nhưng nhớ về những kỉ niệm đó vẫn còn xao xuyến, bổi hổi và xen lẫn xúc động.
Hôm đấy, cuối thu đầu đông thời tiết se se lạnh, lá vàng rơi thưa thớt, thời khắc đó báo hiệu một niên học mới khởi đầu. Tôi thổn thức và nô nức tưởng tượng ra mọi thứ xung quanh sự kiện quan yếu. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi tới trường, bố mẹ bận công việc xa nên ko với nhiều thời kì. Nơi tôi ở ko phải ở thành thị, đó chỉ là vùng sông nước thôn quê. Trên phố tới trường bà cháu tôi phải đi qua con sông, bác bỏ lái đò nét mặt tươi hơn mọi ngày tôi với cảm giác vậy thuần tuý vì hôm nay là “ngày tựu trường”. Trên đò cũng với học trò và những bậc phụ huynh. Tôi thoáng thấy trên mặt họ với chút lo lắng. Điều đó càng làm tôi hiểu về tầm quan yếu của ngày trọng đại này. Tâm hồn tôi bấy giờ trĩu nặng đang suy nghĩ, chợt tiếng bác bỏ lái đò gọi to: “Những cháu xuống nào, chúc những cháu vui vẻ nhé” Câu nói đấy thật thân thuộc nhưng sao hôm nay nó lại rất lạ lẫm với tôi. Tôi mạnh dạn nắm tay bà bước xuống đò. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua như xua đi sự mỏi mệt trong tôi.
Trước mắt tôi là ngôi trường to to, khang trang. Bà xoa đầu tôi và nói: “Cháu yêu, trường học của chúng ta đây rồi. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi, tôi ko còn cảm thấy quá sợ cố nhảy theo những bước chân của bà như trước nữa. Xung quanh trường lúc đó với hàng trăm những bạn học trò khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, mếu máo. Chợt với tiếng khóc òa tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào. Nhưng tôi lại can đảm, lúc đó với một cô giáo đi lại phía tôi và nói: “Bà cho cháu vào lớp đi”. Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã làm cho tôi nhớ tới mẹ. Tôi ko còn cảm giác sợ hãi nữa mà sự thân thuộc dần dần hiện ra.
Tôi vào lớp nhưng cố đi tìm hình dáng thân yêu của bà thân yêu. Lúc này bà cũng nhẹ nhõm nói với tôi: “Cháu phấn đấu ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô giáo vang lên, ko còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là sự can đảm trong tôi, tôi sẽ học thật tốt để vui lòng bố mẹ và người bà của mình.
Ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên - Mẫu 2
Ngày trước tiên đi học
Mẹ dắt tay tới trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ ngon dỗ ngọt bên em
Ngày trước tiên đi học
Em mắt ướt nhạt nhoà
Cô vỗ về yên ủi
Chao ôi! Sao thiết tha
Lúc đọc lại những câu trên mỗi chúng ta đều nhớ, hàng năm cứ tới độ thu sang đầu tháng 9, lá ngoài đường rụng nhiều và trên ko với những đám mây bàng bạc, ngoài vườn hương thơm ngát, ong bướm bay rộn ràng, lòng em lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường, lại xôn xao khó tả. Nhưng có nhẽ ngày khai trường đáng nhớ nhất chính là ngày em bước vào lớp 1. Tạm biệt những tháng ngày rong chơi tuổi thơ, chúng ta khởi đầu bước vào một hành trình mới trong thế cục của mình. Tới trường để học những nét chữ, phép toán trước tiên.
Em vẫn nhớ hôm đấy – một buổi sớm mai với tia nắng thấp thoáng bên ô cửa sổ. Em phải cùng mẹ tới trường để tham gia lễ khai trường niên học mới. Hôm đó em dậy sớm. có nhẽ vì em thấy mình đã lớn khôn và một lý do quan yếu hơn nữa, đó là ngày khai trường trước tiên trong thế cục của mình. Em mặc bộ đồng phục mới mà mẹ đã tìm cho em và tự tay chuẩn bị cặp sách. Mẹ đeo cặp cho em, và hai mẹ con bước đi trên con phường nhỏ vào sáng mùa thu dịu mát. Đi trên con đường thân thuộc hàng ngày, mà trong lòng em ko khỏi lo lắng, nô nức, nôn nao chờ đợi. Chờ đợi những gì mà em sắp sửa trải qua: đó là ngày trước tiên dự buổi khai trường niên học mới.
Lúc tới cổng trường, em cảm thấy rất ngạc nhiên vì khác xa với ngôi trường mẫu giáo, trường tiểu học với rất đông bạn nhỏ cũng được bố mẹ đưa tới trường. Những chị học trò khối 4, 5 duyên dáng trong chiếc váy đồng phục, những anh chị khăn quàng đỏ thắm trên vai, em đặc trưng chú ý những bạn cùng lứa tuổi với em, áo xống tinh tươm rụt rè nắm lấy tay mẹ tới trường. Mẹ khẽ lay tay em và nói: “Tới trường rồi kìa con!”. Trường to to và khổng lồ hơn trường mẫu giáo nhiều. Trước cổng trường với một tấm bảng đề chữ màu xanh biển rất to: “Trường tiểu học Quang đãng Trung”.
Bước vào cổng trường, với khoảng sân rộng đã tới trước cửa lớp. Em vẫn nhớ rất rõ là mình học lớp 1A do cô Phương làm chủ nhiệm lớp. Cô dìu tay em vào lớp và xếp chỗ ngồi. Em quyến luyến buông tay mẹ và chợt cảm giác hụt hẫng chiếm lấy trong long lúc đấy. Nhìn những bạn chung quanh mình trông người nào cũng lạ lẫm.
Cô giáo yêu cầu phụ huynh ra về để lớp khởi đầu giờ học. Em chào mẹ qua cửa sổ. Sở hữu vài bạn khóc to lên gọi bố, gọi mẹ lúc thấy bố mẹ ra về làm cho em cũng cảm thấy mắt mình như nhòe ướt. Nắng rét mướt xuyên qua kẽ lá. Buổi lễ khai trường đã khởi đầu.
Cô giáo dẫn chúng em xếp hàng theo từng tốp. Lễ khai trường khởi đầu trong ko khí trọng thể của nghi tiết chào cờ. Lá cờ đỏ sao vàng bay phơ phới được kéo lên trong bài hát Quốc ca trầm hùng. Cô hiệu trưởng trọng thể đọc báo cáo và mục tiêu cho niên học mới. Cả trường vang vội tiếng vỗ tay. Đám học trò lớp Một cũng bắt chước anh chị vỗ tay. Sự rụt rè dần tan biến. Giờ phút thiêng liêng đã tới. Cô hiệu trưởng đánh ba hồi trống khai trường niên học mới. Chính tiếng trống đấy đã khởi đầu tương lai cho chúng em qua con đường học vấn và đánh dấu một bước ngoặc to trong thế cục mình.
Giờ đây, dù đã trải qua tám mùa khai trường nhưng những kỉ niệm vẫn mãi đọng lại trong kí ức tuổi thơ của em về ngày trước tiên đi học. Những khoảnh khắc đẹp về mái trường, thầy cô, những người bạn trước tiên thời học trò đã cho em thêm nhiều động lực để phấn đấu học tập ngày càng tiến bộ hơn nữa.
Ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên - Mẫu 3
Với mỗi chúng ta, xúc cảm và những kỉ niệm của buổi tới trường khai trường trước tiên có nhẽ luôn mang tới nhiều ấn tượng khó quên. Đó là ngày kỉ niệm của mỗi người lúc bước vào cánh cổng học vấn. Tuy đã là một cô học trò lớp 8, nhưng tới giờ, tôi vẫn ko thể nào quên được những xúc cảm ngày trước tiên đi học của thời bé thơ. Chiếc này mà tôi lẫm chẫm bước vào lớp học với bàn tay dìu dắt của mẹ.
Ngày hôm đó, thời tiết thật đẹp. Bầu trời thu se lạnh và những lá vàng rơi rợp cả con đường tới trường. Đây chính là ko khí và thời tiết thân thuộc của một ngày tựu trường. Mẹ dắt tôi tới trường, lúc đấy, trong lòng tôi cũng chưa với nhiều xúc cảm. Vì lúc đấy, tôi cũng ko hiểu lắm buổi tới trường khai trường là gì. Tôi chỉ nghĩ là mẹ dắt tôi đi chơi như mọi lần. Và mẹ nhịn nhường như vui vẻ và nô nức hơn mọi hôm. Chiếc xúc cảm vui vẻ của mẹ cũng lây sang cả tôi nữa. Cả buổi đi đường, tui cứ líu lo trò chuyện cùng mẹ.
Và rồi, mẹ nói với tôi, hôm nay là buổi tới trường trước tiên của tôi. Tôi sẽ với rất nhiều bạn mới, sẽ được thầy cô dạy dỗ từng chữ. Và đó cũng chính là lý do mà tôi được mặc đồng phục mới. Lúc đấy, trong tôi bỗng cảm thấy lạ, và với phần hồi hộp hơn rất nhiều. Và tất nhiên, tôi cũng rất phấn khởi và mong chờ những điều mới mà mẹ nói với tôi. Ngày tựu trường lúc đó, với tôi chỉ thuần tuý là sẽ với thêm thật nhiều bạn mới.
Tuy nhiên, lúc mẹ dắt tôi tới trước cổng trường, trong tôi lại bỗng dâng lên một xúc cảm lo lắng. Vì mọi thứ thật lạ lẫm, thật khác. Ngôi trường rộng to và tràn ngập những bạn nhỏ giống như tôi. Tất cả, ngoài mẹ, đều xa lạ với tôi. Tôi đứng nép vào lòng mẹ. Có nhẽ, mẹ cùng biết được tôi đang lo lắng nên đã nhẹ nhõm vỗ lưng tôi và biểu: “Đừng lo, con gái của mẹ, với mẹ ở đây với con”. Sau đó, mẹ nắm chặt tay tôi và dẫn tôi vào trường. Nhờ với lời động viên của mẹ, tôi khởi đầu cảm thấy an tâm hơn và tò mò về dòng ngôi trường này hơn.
Mẹ dắt tôi tới trước cửa lớp và xếp hàng. Trước cửa lớp đã với rất nhiều những bạn nhỏ và phụ huynh đồng hành. Mỗi bạn nhịn nhường như với một tâm trạng khác nhau. Sở hữu bạn cười đùa ríu rít với bố mẹ, thậm chí là cợt cả những bạn xung quanh. Nhưng, cũng với những bạn rụt rè, chỉ nép sau lưng bộ mẹ mình, rồi đưa đôi mắt tò mò của mình ra nhìn xung quanh. Thậm chí, với những bạn thì mếu máo ko chịu tiến tới lớp. Lúc đấy, tôi cũng tương đối lo lắng, nhưng vì mẹ luôn nắm chặt tay tôi nên tôi cũng ko sợ lắm.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Chào những phụ huynh và những con, cô là cô giáo chủ nhiệm năm nay của lớp 1A1. Cô đọc tên tới bạn nào thì bạn đó bước vào lớp nhé”. Sau đó, từng người được đọc tên và phụ huynh dắt những bạn vào lớp. Lúc mẹ dắt tôi vào chỗ ngồi và chuẩn bị đi ra thì tôi bỗng cảm thấy sợ. Tôi liền níu lấy áo mẹ. Mẹ liền yên ủi tôi và bảo: "Ngoan, con ở lại đây học. Tan học mẹ sẽ đón con”. Cô giáo bước tới chỗ tôi và bảo: “Đừng lo, con ở đây với cô và chơi với những bạn nhé. Lúc học về mẹ của con sẽ đón con”. Giọng cô nhẹ nhõm làm cho tôi cảm thấy an lòng. Đắn đo một xíu, tôi cũng thả tay để mẹ ra về.
Cô giáo khởi đầu yên ủi, động viên những bạn nhỏ vừa rời phụ huynh của mình. Cô ko đi thẳng vào bài học, mà ân cần trò chuyện với cả lớp. Cô làm cho cả lớp cảm thấy rất an tâm. Cũng từ giây phút đấy, tôi bỗng nhiên hết sợ hẳn. Và tôi ngoan ngoan nghe cô giảng bài.
Những xúc cảm của buổi tới trường trước tiên thật đặc trưng và đáng nhớ. Có nhẽ, ngày mai, những xúc cảm và kỉ niệm này vẫn sẽ mãi đọng trong lòng tôi. Và đây sẽ mãi là kỉ niệm đẹp trong lòng tôi. Nó sẽ làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ lúc nhớ lại.
Ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên - Mẫu 4
Ngày trước tiên khai trường, đó là dòng ngày mà chắc hẳn ko người nào trong chúng ta với thể quên được. Chiếc ngày đấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với ko khí học đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bổi hổi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm thơ ngây, bé bỏng của một cậu bé lẫm chẫm bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Đấy là dòng ngày mà tôi sẽ ko bao giờ quên. Hôm đấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang tới, một niên học mới khởi đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng thơ ngây với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan yếu. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người to phần nào tôi cũng đã nhìn thấy với dòng gì đó quan yếu. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi tới trường, bố mẹ tôi công việc xa nên ko thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng nô nức dòng ngày này lắm. Vùng quê tôi ko phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu với, đó là một vùng sông nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên phố đi học, bà cháu tôi phải đi qua một con sông. Chưng lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt của bác bỏ tươi hơn mọi ngày, thấp đó cũng vì dòng ngày hôm nay, dòng ngày mà mọi người gọi là “ngày tựu trường” – trong đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò với rất nhiều những bạn học trò cùng những bậc phụ huynh. Tôi quan tâm thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó với cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng với sự chu đáo của người to giống như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan yếu của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà làm cho tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ trĩu nặng nhưng rồi lại nhẹ nhõm như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng những giọt sương sớm bởi bà tôi đang kế bên cùng những dập dềnh của sóng nước. Đang mê mải suy nghĩ, chợt tiếng bác bỏ lái đò gọi to làm tôi giật thột: “Những cháu xuống nào, chúc những cháu vui vẻ nhé” Câu nói đấy thật thân thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò của bác bỏ đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói đấy lại in sâu vào tâm trí tôi tương tự. Nó như động lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi dòng nóng nực lúc ngồi đò và dòng bổi hổi của tâm trạng.
Ơ kìa, kia với phải là trường học, nơi mà tôi sẽ tới. Tôi tù mù nhìn thấy tương tự vì thấy nó khang trang và to to hơn bất cứ dòng nhà nào mà tôi từng gặp. Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhõm nói: “Cháu yêu, trường học của chúng ta đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và tri thức cháu”. Tôi ngẫm nghĩ mãi về câu nói đấy nhưng vẫn ko hiểu vế sau, tôi cho rằng đó là một câu nói mang tính chất nghệ thuật mà những anh chị trong làng vẫn thường hay nói văn vẻ. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Ngày nay tôi ko còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng ko hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của bà. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một dòng cổng trường to to với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung tiếp giáp với là hàng trăm những bạn học trò khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt với tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng tới tận cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ ngon dỗ ngọt của bà. Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Đồng thời đó, với một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngờ ngạc nhìn thì cô nhẹ nhõm đựng tiếng nói: “Bà cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã làm cho tôi nhớ tới mẹ. Tôi ko còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhõm nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Đã vào lớp học, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân yêu của bà tôi trong lớp người chen chúc phấn đấu dặn dò con dòng tỷ mỉ trước lúc ra cổng trường. Bà cũng nhẹ nhõm nói với tôi: “Cháu phấn đấu ở lại ngoan nhé, trưa bà đón về”. Câu nói đấy của bà làm cho tôi ko còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào lúc nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự hiện nay trong lòng tôi ko còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn tĩnh tâm và chúng tôi đang khởi đầu làm quen với cô giáo.
Ấn tượng của em trong buổi tới trường khai trường lần trước tiên - Mẫu 5
Thấm thoắt đã chớm thu. Ko còn tiếng ve ngân của những trưa hè oi ả. Ko còn “…Chín mươi ngày nhảy nhót đồng quê – Ôi! Cả một mùa xuân trong mùa hạ” nữa. Sở hữu vẻ như ngày khai trường niên học năm nay tới sớm hơn mọi năm. Ngẫu nhiên, những xúc cảm và kí ức ngây ngô về ngày khai trường trước tiên của tôi lại ùa về như nhắc nhở kỉ niệm của một thời đã qua…
Tôi vẫn nhớ hôm đấy – một buổi mai đầy gió và mưa rào. Tôi phải cùng mẹ tới trường để tham gia lễ khai trường niên học mới. Hôm đó tôi dậy sớm. Có nhẽ vì tôi thấy mình đã lớn khôn và một lý do quan yếu hơn nữa, đó là ngày khai trường trước tiên trong thế cục tôi. Tôi mặc bộ đồng phục mới mà bố tôi đã tìm cho tôi và tự tay chuẩn bị cặp sách. Rồi mẹ đeo cặp vào lưng tôi, mặc bộ áo tơi màu xanh tôi yêu thích, mẹ khoác áo tơi vào rồi dắt tay tôi đi qua màn mưa. Mưa rơi rinh rích, trời âm u và xám xịt. Con đường trở nên lầy lội, sũng nước. Mưa ko to cũng chẳng nhỏ nhưng dằng dai ko dứt. Mưa cứ rơi mãi, rơi mãi ko dứt như tâm trạng của tôi lúc đấy: tôi ko sợ mà lo lắng, nô nức, nôn nao chờ đợi. Chờ đợi những gì mà tôi sắp sửa trải qua: đó là ngày trước tiên dự buổi khai trường niên học mới. Tôi vẫn nép vào mẹ, bước từng bước qua từng con hẻm quanh co thân thuộc mà lòng cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Con hẻm này tôi qua lại hằng ngày nhưng hôm nay tâm trạng của tôi đầy xáo trộn, một điều to lao và mới mẻ đang tới với tôi: tôi đã vào lớp một, tôi đã là người to thật rồi. Tôi khẽ liếc nhìn những cảnh vật xung quanh đã gắn bó với tôi suốt thời thơ ấu: giàn hoa ti-gôn hồng nhạt e lệ trong màn mưa của nhà bác bỏ Tư láng giềng mà tôi vẫn thường hái về chơi trò cô dâu với mấy đứa bạn trong xóm, cây mận xù xì đang lắc lư những chùm quả chín đỏ rực đung đưa trong màn mưa như nói lời chúc mừng tôi ngày đầu tới lớp.Ra khỏi con hẻm nhỏ là đường Trần Mai Ninh tấp nập, đông vui. Những chị học trò thướt tha trong tà áo dài trắng, những anh chị khăn quàng đỏ thắm trên vai, tôi đặc trưng chú ý những bạn cùng lứa với tôi áo xống tinh tươm rụt rè nắm lấy tay mẹ tới trường. Dù mưa vẫn còn tí tách rơi từng giọt trên mái hiên của những ngôi nhà hai bên đường vẫn ko làm cho nụ cười trên môi của những học trò mừng ngày tựu trường kém tươi tỉnh hơn. Mẹ khẽ lay tay tôi và nói: “Tới trường rồi kìa con!” A, trường tôi đây ư? Trông to to và khổng lồ quá! Ngôi trường mới này ko giống như trường mẫu giáo của tôi. Trường to to và khổng lồ hơn trường mẫu giáo nhiều. Trước cổng trường với một tấm bảng đề chữ màu xanh biển rất to, tôi lẩm nhẩm đánh vần: “Trường tiểu học Nguyễn Khuyến” đúng như mẹ giới thiệu cho tôi mấy tuần trước. Qua bậc tam cấp, đại sảnh, khoảng sân rộng đã tới trước cửa lớp. Tôi vẫn nhớ rất rõ là mình học lớp Một bảy do cô Huệ làm chủ nhiệm lớp. Cô dìu tay tôi vào lớp và xếp chỗ ngồi. Tôi quyến luyến buông tay mẹ và chợt cảm giác hụt hẫng chiếm lấy tâm hồn tôi lúc đấy. Tôi nhìn những bạn chung quanh mình trông người nào cũng lạ lẫm. Lúc này, tôi chợt ước ao là mình đã quen những bạn trong lớp. Tôi còn nhớ như in cảm giác bỡ ngỡ rụt rè lúc mọi người, mọi vật xung quanh mình đều lạ lẫm.Nhưng trong lớp với nhiều bạn rất dạn dĩ, những bạn tươi cười chào bạn mới. Tôi thấy mình ngưỡng mộ những bạn đấy biết bao. Cô giáo yêu cầu phụ huynh ra về để lớp khởi đầu giờ học. Tôi chào mẹ qua cửa sổ. Ko biết màn mưa ngoài trời hay nước mắt đã làm mắt tôi nhòe đi. Sở hữu vài bạn khóc to lên gọi bố, gọi mẹ lúc thấy bố mẹ ra về. Mưa tạnh. Gió nhẹ mơn man mái tóc tôi. Nắng rét mướt xuyên qua kẽ lá. Buổi lễ khai trường tạm hoãn giờ khởi đầu.Cô giáo dẫn chúng tôi xếp hàng theo từng tốp. Lễ khai trường khởi đầu trong ko khí trọng thể của nghi tiết chào cờ. Lá cờ đỏ sao vàng bay phơ phới được kéo lên trong bài hát Quốc ca trầm hùng. Cô hiệu trưởng trọng thể đọc báo cáo và mục tiêu cho niên học mới. Cả trường vang vội tiếng vỗ tay. Đám học trò lớp một chúng tôi cũng bắt chước anh chị vỗ tay. Sự rụt rè dần tan biến. Giờ phút thiêng liêng đã tới. Cô hiệu trưởng đánh ba hồi trống khai trường niên học mới. Chính tiếng trống đấy đã khởi đầu tương lai cho tôi qua con đường học vấn và đánh dấu một bước ngoặc to trong thế cục tôi.
Bảy năm ròng rã đã trôi qua. Giờ tôi ko còn là cô bé lớp một ngày nào nữa. Những kỉ niệm ngày đấy giờ cũng đã phai nhòa theo năm tháng nhưng vẫn vương vấn mãi trong tôi một thời thơ ấu, thời trong sáng và những kỉ niệm thơ ngây và mùa thu khai trường năm đấy.